Chọc Giận Bảo Bối - Chương 63

Tác giả: Hề Yên

Nghe điện thoại xong, Thẩm Chanh quay đầu lại ném điện thoại cho Thi Vực, "Trả lại cho anh."
Tay dài vừa nhấc, Thi Vực bắt lấy điện thoại cô ném đến, liếc xéo cô, giống như nghiền ngẫm mở miệng, "Bảo bối, hiện tại em nhúng tay vào chuyện của tôi, là tính toán tiếp nhận tôi, hửm?"
Thẩm Chanh nhẹ quét mắt nhìn anh, lạnh lùng mở miệng: "Cút!"
Dứt lời, cô liền nhìn cũng lười liếc nhìn anh thêm một cái, liền xoay người đi đến ban công, thoải mái ngồi xuống trên sofa.
Ánh mắt Thi Vực rơi vào bóng lưng của cô, con ngươi sâu như hàn đàm kia lấp lánh một chút quyến rũ.
Anh mau chóng xuống giường, thuận tay cầm áo sơ mi qua mặc vào.
Đồng thời đi tới ban công, anh ưu nhã cài nút trên áo lại.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hình dáng gương mặt tuấn mỹ đó cực kỳ rõ ràng, dáng người cao to và sung sức, càng thêm gợi cảm hơn người mẫu trên tạp chí.
Thẩm Chanh thừa nhận, cô nhìn cầm thú này nhiều lần.
Sau đó suy nghĩ bắt đầu rối rắm ....
Người đàn ông này, có tiền, có quyền, có sắc, là một tổng giám đốc bá đạo điển hình.
Không chỉ biết nói chuyện tình cảm ngọt ngào, còn sẽ đặc biệt cưng chiều người.
Anh nghĩ muốn phụ nữ dạng gì lại không có?
Có thể nói, phụ nữ muốn gả cho anh vượt qua bốn con số, nhưng tại sao phải không quấn lấy cô liền không thể?
"Sao? Có phải là cảm thấy chồng em qúa đẹp trai không?"
Thi Vực ngồi xuống ở bên cạnh cô, giang hai cánh tay tựa vào trên ghế sofa, hai chân xếp chồng, bộ dạng lười biếng lại tùy tính này, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ.
Đó chính là.... hoàn mỹ.
"Lúc anh không nói chuyện là rất đẹp trai." Thẩm Chanh khó khăn lắm khen ngợi anh một lần.
Nhưng hình ảnh hài hòa này, chỉ duy trì mười giây đồng hồ, đã bị cô vô tình đánh vỡ, "Đáng tiếc, mới mở miệng, liền hủy đi tất cả."
Thi Vực cũng không tức giận, lấy từ trong hộp thuốc tinh sảo ra một điếu xi gà đốt lên, hút.
Mùi xì gà nồng đậm, trong nháy mắt tràn ngập trong không khí xung quanh.
Thẩm Chanh luôn nhạy cảm với mùi thuốc lá, cũng càng thêm kháng cự với mùi thơm đặc thù này.
"Khụ!"
Hít một hơi vào trong phổi, cô không nhịn được ho khan một tiếng.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp bị mùi xì gà này nghẹn đến đỏ bừng, bọ dạng như vậy, nhìn có vẻ đáng yêu lại quyến rũ.
Cô dùng một tay bịt mũi, tay còn lại không ngừng quạt, dường như muốn xua tan mùi thuốc lá gay mũi này.
Trước đây, Thi Vực chỉ cảm thấy Thẩm Chanh, dã, cuồng, cay thậm chí có thể nói là độc.
Nhưng mà anh chưa từng thấy qua một mặt đáng yêu này.
Anh hít thật sâu một hơi xì gà, sau đó tới gần Thẩm Chanh, mờ ám phun một vòng khói về phía cô.
"Khụ!" Thẩm Chanh ho khan một tiếng, sau đó tức giận mắng: "Dựa vào! Hồn nhạt!"
Cô không mắng thì còn may, vừa mắng, nghiền ngẫm hào hứng của Thi Vực càng đậm hơn.
Anh lại hít một hơi, sau đó cúi người đè ép thân thể nhỏ của Thẩm Chanh, không nói một lời, trực tiếp dán chiếm hữu môi cô.
Công kích bất thình lình, Thẩm Chanh hiển nhiên không ngờ tới.
Đôi mắt xinh đẹp của cô trợn to, vẻ mặt kinh ngạc.
Không đợi cô làm ra bất kỳ phản ứng nào, Thi Vực liền chậm rãi phun khói vào trong miệng cô.
Thẩm Chanh vừa cảm giác được một cổ mùi bạc hà lạnh nhạt tuôn vào trong miệng cô, anh liền nhẹ nhàng khẽ hút, hút toàn bộ khói ngừng ở trong miệng cô về
Hành động này đã không thể dùng mờ ám để hình dung, bởi vì đã đạt đến cấp hạn chế!
Đầu Thẩm Chanh trống rỗng....
Nhìn khuôn mặt tuấn tú rõ ràng như đao khắc ở trước mặt, trái tim của cô giống như là mất đi khống chế.
Thình thịch, thình thịch.... Nhảy lên vô cùng lợi hại.
Trong lòng Thẩm Chanh có chút rối loạn, về phần tại sao sẽ rối loạn, cô lại có thể không tìm được nguyên nhân!
Cảm giác được nhịp tim của cô nhanh hơn, lúc này Thi Vực mới rời khỏi môi của cô, cúi đầu nhìn cô, con ngươi sâu như hàn đàm hiện ra hơi thở mê hoặc lòng người.
Không biết từ bao giờ, nút trên áo Thẩm Chanh đã mở hai viên....
Nội y nhỏ màu đen gợi cảm, làn da trắng nõn....
Nếu như nói đây không phải là đang khiêu khích và dụ dỗ, chính cô cũng không tin!
Cô hốt hoảng giơ tay lên, nắm chặt áo trước иgự¢, muốn che giấu bộ phận nhạy cảm đang lộ ra bên ngoài của mình
Nhưng vì động tác này, cô ngược lại hoàn toàn lộ ra đường cong trêu chọc người của mình.
Áo sơ mi trắng kề sát ở trên người của cô, nội y viền tơ màu đen bên trong như ẩn như hiện, gợi cảm chọc người.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô quyến rũ, động lòng người, giống như đóa hoa hồng kiều diễm ướƭ áƭ.
Thi Vực chỉ nhìn cô một chút, ánh mắt đã bắt đầu trở nên nóng rực, Dụς ∀ọηg muốn người phụ nữ dưới người anh thành công nâng lên.
Anh giống như là một con sói, trong đôi mắt thăm sâu toát lên ánh sáng nguy hiểm.
Đối diện với đôi mắt lạnh mang theo mục đích kia, cuối cùng Thẩm Chanh cũng khôi phục lý trí, bình ổn được nhịp tim đột nhiên rối loạn của mình.
Trong phòng ngủ xa hoa giống như đế cung, cực kỳ yên tĩnh, nhưng lại mang đến một loại cảm giác khẩn trương.
"Họ Thi kia."
Lựa chọn mở miệng vào lúc này, hiển nhiên là một cử chỉ sáng suốt.
Thi Vực chia hai tay ra chống ở hai bên bờ vai của cô, híp mắt dò xét cô, giữa môi mỏng tràn ra một chữ không có chút nhiệt độ nào, "Ừ."
Giọng nói nặng nề, khiến người ta vừa nghe liền biết ngay tâm tình vào giây phút này của anh không tốt, thậm chí là kém tới cực điểm.
"Chúng ta lập ba điều quy ước đi."
Vì để tránh cho thường xuyên bị người đàn ông này chiếm tiện nghi, cô nghĩ cô hẳn phải dùng một phương thức nào đó đế phòng ngừa.
Như là hứng thú với lời nói của cô, Thi Vực nhíu mày, dựng thẳng mày kiếm khí khái bức người lên, "À? Nói xem, quy ước tạm thời như thế nào?"
Thẩm Chanh dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc Ⱡồ₦g иgự¢ khêu gợi của anh, ho nhẹ một tiếng, "Khụ! Trước ngồi dậy rồi nói."
Thi Vực không có ý định muốn động, "Nói trước rồi tính."
Thẩm Chanh bất mãn rút tay lại, hừ nhẹ: "Cũng đã nói ba điều quy ước rồi, anh phối hợp một chút sẽ ૮ɦếƭ sao?"
Nhìn người phụ nữ có chút kiêu ngạo ở trước mắt này, Thi Vực giơ khóe môi lên, "A, chút tính tình nhỏ đó, thật đúng là khiến người ta thích."
Ở bên cạnh anh, phụ nữ như thế nào lại không có, phụ nữ õng ẹo làm dáng càng thêm mọi lúc mọi nơi.
Nhưng giống như người phụ nữ này, đơn giản, quật cường, không chịu thua, nhưng lại khiến cho người luôn cảm nhận được vị phụ nữ, cũng chỉ có một mình Thẩm Chanh cô.
Tình hình lần đầu tiên gặp mặt, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ.
Nếu không phải là vì mấy bạt tai của cô, anh thật đúng là sẽ không sinh ra hứng thú với cô.
"Nói thật, anh nhìn trúng tôi điểm nào, tôi tính toán sẽ sửa đổi một chút." Thẩm Chanh nhìn anh, cho tới bây giờ vẫn luôn chưa từng nghiêm túc ở trước mặt anh như vậy.
"Tôi nhìn trúng tính xấu của em."
"...." Quả nhiên là đủ phúc hắc, nếu cô sửa tính tình lại, chẳng phải đã đúng với tâm ý của anh rồi ư?
"Sao? Còn muốn sửa không?" Thi Vực giống như là có thể nhìn thấu tâm tư của cô, nói lời đều mang theo thâm ý suy nghĩ không thấu.
"Anh sẽ không coi trọng những thứ khác của tôi?"
"Ừ, dáng người cũng không tồi." Thi Vực rất phối hợp.
"Vậy tôi tăng cân!"
"Tùy em."
"...."
"Mặc kệ em tăng đến trình độ nào, đã là người phụ nữ của Thi Vực tôi, muốn ly hôn có thể, kiếp sau hãy nói."
"...." Thằng nhãi này biết đọc tâm sao? Biết cô đang nghĩ gì!
"Nếu không vào chủ đề, ba điều quy ước liền trở thành phế thải." Bất cứ lúc nào, Thi Vực đều bá đạo đến không ai bằng.
Thẩm Chanh lạnh lùng liếc nhìn anh, mạnh mẽ ngăn chặn lửa trong lòng, mở miệng nói: "Anh chỉ phải đáp ứng tôi ba điều kiện, tôi liền tuyệt đối không nói hai chữ ly hôn ở trước mặt anh."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc