Thi Mị trông chừng Thi Khả Nhi suốt cả một buổi tối, ngồi ở bên giường, cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé lạnh băng băng kia, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng nhắm lại.
Trong lúc đó Thẩm Chanh và Thi Vực đến rất nhiều lần, khuyên anh đi về nghỉ, nhưng anh thế nào cũng không chịu, nói không yên lòng, cũng không nỡ để Thi Khả Nhi ở một mình những nơi như bệnh viện này.
Thẩm Chanh và Thi Vực rất rõ ràng tính cách của anh, một khi anh nhận định, hoặc là quyết định gì đó, liền sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với người khác.
Vì vậy sau khi hai người ở lại bệnh viện một lúc, liền rời khỏi bệnh viện. Nhưng sau khi về nhà, bọn họ cũng không ngủ được, lo lắng an nguy của Thi Khả Nhi, mãi cho đến hừng đông cũng không có tâm chìm vào giấc ngủ.
Lúc Ôn Uyển biết chuyện này là sáng ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, bà liền mang theo canh gà tự mình hầm đi bệnh viện, là Thi Diệu Quang đưa bà đi.
Đã qua hơn hai năm, tuy rằng Ôn Uyển tha thứ cho ông, nhưng vẫn luôn không có tiếp nhận ông một lần nữa.
Nhưng Thi Diệu Quang cũng không chịu từ bỏ, mỗi buổi sáng đều sẽ chờ ở dưới lầu nhà Ôn Uyển, đưa bữa ăn sáng cho bà.
Lúc tối, sẽ mang một chút món điểm tâm ngọt hoặc là chè qua, sau khi nhìn bà ăn xong, liền rời đi.
Ngày qua ngày, năm qua năm, Thi Diệu Quang giống như cũng không có cảm thấy chán nản, ngược lại như là quay về lúc còn trẻ, cảm xúc mãnh liệt sục sôi.
Có đôi khi, món đồ không có được thường sẽ khiến cho người cảm thấy có thể tốt hơn lấy được, cho nên mới không hiểu được quý trọng.
Nhưng trải qua thêm một lần hôn nhân thất bại lần nữa, Thi Diệu Quang hoàn toàn thấy rõ, cũng hoàn toàn hiểu được rồi.
Người đáng giá cho bạn quý trọng, dù bắt bạn trả giá bằng tính mạng, bạn cũng đồng ý quý trọng.
Mà người không đáng giá để bạn trả giá, luôn sẽ có một ngày cảm thấy phiền chán.
Giống như Diệp Cẩn, một phụ nữ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, trước người một bộ dáng, sau người một bộ dáng, khiến người ta không phân rõ đâu mới là bản chất thật của cô ta.
Trước khi chưa gả cho Thi Diệu Quang, cô ta dùng hết thủ đoạn, ở trên một bữa tiệc rượu, cô ta thấy Thi Diệu Quang say chuếnh choáng, liền chủ động ngăn cản rượu cho ông ta, thế cho nên chính mình cũng uống nhiều.
Khi tỉnh lại, Thi Diệu Quang và Diệp Cẩn nằm ở trên cùng một cái giường, Diệp Cẩn không mảnh vải che thân, nói với Thi Diệu Quang giữa bọn họ đã xảy ra quan hệ, cũng tỏ rõ thái độ của mình, nói không quan tâm chuyện này, có thể coi như chưa từng phát sinh, cũng sẽ không phá đám gia đình của ông.
Nhưng hơn một tháng sau, Diệp Cẩn lại tìm đến Thi Diệu Quang, cầm một kết quả kiểm tra cho ông, nói cô ta đã mang thai, là của ông.
Lúc ấy thái độ Thi Diệu Quang rất rõ ràng, nói không thể nhận đứa nhỏ, bảo Diệp Cẩn đi bệnh viện phá thai, sau đó sẽ cho cô ta một khoản tiền, để nửa đời sau của cô ta miếng cơm manh áo không lo.
Nhưng Diệp Cẩn lại không chịu thỏa hiệp, còn nói một mình cô chính là khổ chút mệt chút, cũng phải sinh đứa bé ra, nuôi lớn.
Thi Diệu Quang chịu đựng áp lực rất lớn, loại người này không thể phơi bày ra ánh sáng cũng không thể để người thứ ba biết, ông lo lắng ép Diệp Cẩn quá thì cô ta sẽ làm ra chuyện tổn hại đến danh dự nhà họ Thi, cho nên không thể không ly hôn với Ôn Uyển, cưới Diệp Cẩn.
Nhưng sau một tháng kết hôn, Diệp Cẩn lại bởi vì một lần ngoài ý muốn mà sanh non.
Thi Diệu Quang cũng là sau đó mới biết được, thì ra tất cả đều là âm mưu của Diệp Cẩn.
Thật ra tối hôm đó, ông và Diệp Cẩn cũng không có phát sinh quan hệ, mà Diệp Cẩn cũng không có mang thai, sanh non.
Cho nên cuối cùng, Thi Diệu Quang và Diệp Cẩn ly hôn, dù cho Diệp Cẩn khóc xin ông rộng lượng bỏ qua, ông cũng không có mềm lòng nữa.
Bởi vì từ đầu đến cuối ông vẫn nhớ kỹ, ông mắc nợ người phụ nữ tên là Ôn Uyển kia.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lúc Ôn Uyển vào phòng bệnh, Thi Mị đang ngồi ở cạnh giường bệnh nắm tay Thi Khả Nhi, nhìn bộ dạng anh mệt mỏi không chịu nổi, nhưng lại không dám có một chút thư giãn, liền cảm thấy rất đau lòng.
Bà nhẹ nhàng rón rén đi vào phòng bệnh, để bình giữ ấm trên tay tới trên tủ bên cạnh giường bệnh, mới vỗ nhẹ nhẹ bả vai Thi Mị một chút, an ủi: "Không có chuyện gì."
Thi Mị nghe tiếng quay đầu lại, thấy là Ôn Uyển, gật gật đầu xem như đáp lại bà, ngay sau đó định đứng dậy nhường vị trí cho bà ngồi.
Ôn Uyển thấy anh muốn đứng dậy, lập tức đưa tay ấn chặt bờ vai của anh, nói: "Mẹ biết Khả Nhi bất tỉnh, nói gì con cũng không chịu trở về. Ngồi xuống đi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát cho khỏe, có mẹ ở đây."
Thi Mị nhìn bà im lặng một lát, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
"Được."
Người đàn ông luôn liều lĩnh lại không ai bì nổi này, cuối cùng tháo xuống tất cả ngụy trang và phòng bị, lộ ra một mặt yếu ớt nhất.
Anh ngồi xuống lần nữa, nhìn Thi Khả Nhi hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường bệnh, lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra, gối trên tay của cô, khép mắt lại.
Ôn Uyển ở trong phòng bệnh một lát, trong lúc đó có múc nước ấm tới lau thân thể cho Thi Khả Nhi, sau đó muốn đi phòng làm việc của bác sĩ dò hỏi tình huống của Thi Khả Nhi.
Bác sĩ nói cho bà biết, hiện tại Thi Khả Nhi ngoại trừ não chấn động rất nhỏ thì không có biến chứng nào khác nữa, hôn mê chỉ là tạm thời, có thể tỉnh lại vào bất cứ lúc nào.
Nghe bác sĩ nói như vậy, cuối cùng Ôn Uyển cũng yên lòng, cô đi ra từ phòng làm việc, gọi cuộc điện thoại cho ông cụ báo bình an.
Sau khi ông cụ nhận được điện thoại liền im lặng hồi lâu, sau đó nói: "Chờ Khả Nhi tỉnh rồi, liền làm hôn lễ cho bọn chúng đi."
Ôn Uyển cười cười nói: "Con cũng có ý tứ này, nhưng cha, chuyện này nói như thế nào cũng vẫn nên có được ý kiến của hai đứa bé trước, dù sao cũng là chung thân đại sự của bọn chúng."
"Có thể trưng cầu ý kiến của bọn chúng, nhưng ngày cưới vẫn nên để ta an bài. Thằng nhóc Tiểu Vực đó kết hôn đã giấu ông nội ta đây, lần này nếu Tiểu Mị còn dám như vậy nữa, xem ta thu thập nó như thế nào."
"Được được, ngày cưới do cha quyết định." Ôn Uyển cười.
Ôn Uyển và ông cụ Thi lại hàn huyên vài câu, sau đó liền cúp điện thoại.
Thi Diệu Quang đứng ở bên cạnh đẫ mấy phút, thấy Ôn Uyển cúp điện thoại, cũng nhanh bước đi về phía bà, dò hỏi bà: "Điện thoại của cha?"
Ôn Uyển gật gật đầu nói: "Đúng vậy, lão nhân gia ngài cũng đang đau lòng."
Thi Diệu Quang im lặng một trận, nói, "Ngày mai em có thời gian không? Chúng ta cùng đi thăm cha."
Ôn Uyển nhìn ông, trong đôi mắt dãi dầu sương gió kia dường như có vài phần mệt mỏi, trong hai năm qua, những gì ông bỏ ra bà đều nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng.
Ông dùng hành động để chứng minh mình là một người đàn ông tốt, mà bà cũng tin tưởng ông là người đàn ông tốt.
Người có thất tình lục dục, có tham sân si, có hỉ nộ ái ố, cũng sẽ bởi vì người nào đó mà làm chút chuyện cảm động.
Ôn Uyển cũng không ngoại lệ.
Tuy rằng bà không có tiếp nhận Thi Diệu Quang theo đuổi một lần nữa, nhưng bà tha thứ cho ông, mặc kệ nguyên nhân ban đầu bà và ông ly hôn là gì, cũng đều cảm thấy không còn quá quan trọng nữa.
"Ừ, sáng mai anh tới đón em, chúng ta đi mua chút thuốc bổ mang cho cha."
Nghe được Ôn Uyển nói như vậy, Thi Diệu Quang vừa mừng vừa sợ, ông thay đổi bộ dạng lạnh băng băng bình thường, lộ ra nụ cười: "Được."
Ôn Uyển đối mặt cười với ông, không nói thêm gì nữa.
Quan hệ giữa hai người, giống như càng đi càng gần, ngăn cách giữa hai người, giống như dần dần không còn nữa...