"Ông xã!"
Lý phu nahan muốn tiến lên, lại bị một ánh mắt sắc bén của Thi Mị dọa sợ, đứng nguyên tại chỗ, chậm chạp không dám tiến lên.
Lý Dục sợ hãi trốn đến sau lưng Lý phu nhân, thò đầu mập ra, vừa khóc, vừa nói: "Buông ra, ông thả ba tôi ra.... hu hu.... Bại hoại, tại sao ông muốn giẫm mặt ba của tôi, hu hu...."
"Bởi vì dáng dấp ba cậu quá xấu, cho nên mới phải bị đánh." Tiểu Thiên Tước nói.
Tiểu Ngạo Tước gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy đúng vậy, bình thường đều là người có dáng dấp xấu mới bị người đánh."
Bé nói xong, nhìn về phía Lý Dục, khóe môi cong cong: "Thấy bác hai tôi không, vóc người đẹp, giàu có, lớn lên lại đẹp trai. Cho nên bác ấy sẽ không sợ bị đánh, cũng sẽ không bị đánh."
"Hu hu...." Lý Dục khóc đến kêu la lớn tiếng, truyền ra bên ngoài, gần như mọi người cả lầu đều nghe thấy.
Các giáo viên vừa mới tan lớp đi ngang qua bên ngoài, liền nhỏ giọng nghị luận.
"Ai đang khóc vậy?"
"Không biết.... Nhưng, tôi cho rằng hẳn là Lý Dục, bởi vì bình thường thằng bé cũng rất thích khóc, có đôi khi bất cẩn bị người ᴆụng một chút cũng sẽ làm ồn không dứt."
"Đúng vậy, tính cách thằng bé quá nóng nảy, nếu bạn nhỏ nào xảy ra chuyện gì tranh chấp hoặc có lẽ mâu thuẫn với nó, nó liền tuyên bố muốn làm cho đối phương đẹp mắt. Loại người cậy vào trong nhà có ít tiền liền tác uy tác phúc này, nói cho cùng đều là do người nhà nó nuông chiều ra thôi." "Đúng vậy, ba mẹ nó quá cưng chiều nó, muốn cái gì liền cho cái đó, mặc kệ đúng sai đều chiều theo nó, phương thức giáo dục như vậy tồn tại vấn đề rất lớn. Nếu như không kịp sớm uốn nắn, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện."
"Làm giáo viên, chúng ta có thể làm chỉ là tận lực hướng dẫn nó về phương diện tốt, về phần có thể mài phẳng nanh vuốt sắc bén trên người nó hay không, vậy phải xem chính nó rồi. Vẫn là câu nói kia, giang sơn dễ đổi đánh ૮ɦếƭ cái nết không chừa."
"Đúng rồi." Lúc này có giáo viên vừa nhớ tới gì đó, hỏi: "Chuyện ngày hôm nay, các người thấy thế nào?"
"Không nghi ngờ chút nào, nhất định là Lý Dục gây họa. Hiện tại thằng bé đó đã trở thành càng già càng lão luyện, hôm qua mới xốc váy một nữ sinh lên bị phạt đứng một tiếng, hôm nay lại không ngoan, nghe nói hôm nay đánh nhau còn đánh rất hung, bị đánh đến mặt mũi bầm dập."
"Chắc hẳn chuyện này có chút khó xử lý đó, ba mẹ Lý Dục không phải là người dễ chọc, trước đó cũng từng đến trường học bởi vì một chuyện nhỏ, lúc ấy còn đến tai bộ giáo dục đấy. Sau đó vẫn là hiệu trưởng tự mình đến thăm nhận lỗi với bọn họ, bọn họ mới quyết định không truy cứu trách nhiệm nhân viên nhà trường nữa."
"Đúng vậy, vừa rồi tôi gặp hiệu trưởng, thuận tiện hỏi một chút tình huống, hiệu trưởng nói hai bên đều không chịu lui bước, hiện tại đang cương lắm."
"Không biết phụ huynh Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước sẽ xử lý chuyện này như thế nào, nghe nói bối cảnh bọn họ rất cường đại, không phải ai cũng có thể trêu chọc nổi. Hơn nữa chuyện này bên sai lầm không nhất định là hai anh em nhà họ Thi, nếu là thật bị đối phương oan uổng gì đó, chỉ sợ chuyện sẽ lớn hơn."
"Aizz, đúng vậy, theo tình huống hiện tại xem ra, hai bên giằng co không dứt, ắt phải có một phía bị trọng thương đó."
"Được rồi, chúng ta cũng ít nói một chút đi, ở sau lưng nói huyên thuyên là phong trào lệch lạc, làm gương sáng cho người khác, nên có bộ dáng của một giáo viên."
Mấy giáo viên nghị luận vài câu, liền kết thúc lần nói chuyện này.
Thật ra bọn họ cũng chỉ là trần thuật sự thật mà thôi, biểu hiện cỉa Lý Dục, Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước trong trường học, tất cả mọi người rõ như ban ngày, ai đúng ai sai, trong lòng mọi người cũng đều nắm chắc.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Đánh người không đánh mặt, anh chưa từng nghe qua ...."
Bị Thi Mị giẫm mặt, Lý tiên sinh vô cùng phẫn nộ, anh ta nắm chặt nắm tay, trong cặp mắt muốn phun ra lửa.
Thi Mị ung dung thản nhiên liếc nhìn anh ta, giương môi, cười như không cười, "Anh là người ư?"
"Anh đây là đang sỉ nhục tôi!" Lý tiên sinh rống giận.
"Sỉ nhục anh thì thế nào?" Thi Mị nói xong, chân tăng thêm lực đạo.
Đúng lúc đó, từ bên ngoài truyền đến xôn xao ầm ĩ, sau đó lại vang lên tiếng bước chân dồn dập lộn xộn.
Tiếp theo là, rầm một tiếng.
Cửa phòng đóng chặt bị người phá mở, mấy cảnh sát mặc đồng phục xông vào từ bên ngoài.
"Tất cả dừng tay."
Cảnh sát dẫn đầu cao giọng quát một tiếng, ngay sau đó rút khẩu súng từ bên hông ra, sau khi nhanh chóng lên đạn, nhắm ngay phần lưng Thi Mị, liền ra lệnh: "Buông anh ta ra!"
Lý phu nhân cuống quít lôi kéo con trai mình đi đến trước mặt cảnh sát, thấp thỏm lo âu nói: "Cầu các người nhanh cứu chồng tôi, anh ấy sẽ bị đánh ૮ɦếƭ mất, các người thấy vết thương trên đầu anh ấy không, bây giờ còn đang chảy máu đấy .... Những người này ra tay quá nặng, hoàn toàn là muốn Gi*t người ...."
"Chú cảnh sát, chúd nhanh bắt bọn họ lại .... Hu hu .... Bọn họ là ma quỷ, bọn họ muốn ăn thịt người, thật đáng sợ ...." Lý Dục níu lấy áo một cảnh sát, mặt mũi tràn đầy sợ hãi co rút sau lưng anh ta, như là nhận lấy kinh hãi khổng lồ, toàn thân đều đang phát run.
"Đến nha đến nha, đến bắt chúng tôi đi ~ "
Tiểu Thiên Tước đi đến trước mặt cảnh sát, như một tiểu côn đồ, dùng ngón tay nhỏ chọc chọc đùi cảnh sát, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn anh ta, "Còn nhận ra cháu không?"
"Cháu?" Cảnh sát nhíu nhíu mày, cẩn thận quan sát bé một phen, lại vẫn không thể nào nhận ra bé, liền hỏi: "Cháu là ai?"
"Cháu mà chú cũng không nhận ra! Chú thật không có nhãn lực!" Tiểu Thiên Tước vểnh miệng nhỏ lên một chút, ra vẻ không vui chống bàn tay nhỏ bé lên trên eo.
Cảnh sát: "...."
Anh ta quả thật không nhớ rõ mình từng quen biết một đứa nhỏ kiêu ngạo như vậy từ bao giờ.
Cho rằng Tiểu Thiên Tước là cố ý gây rối, cảnh sát lập tức không nể mặt, nghiêm túc cảnh cáo bé: "Cháu qua bên cạnh ngồi, đừng ở chỗ này gây rối, nếu không một lát nữa chú cảnh sát mời cháu về cục cảnh sát uống trà."
Lý Dục nghe nói như thế, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, nhưng mặc dù là như vậy, nhưng nó vẫn đang khóc, vừa khóc, còn vừa lên án: "Chú cảnh sát, vừa rồi cậu ta mắng cháu là khoai tây, cười nhạo cháu, còn đánh cháu chảy máu mũi, cậu ta là một đứa trẻ hư.... hu hu ...."
Cảnh sát xoay người trấn an cảm xúc Lý Dục một chút, bảo nó không cần phải sợ.
Tiểu Thiên Tước liếc nhìn cảnh sát, bĩu môi, vẻ mặt kiêu ngạo: "Chú muốn mời cháu đi cục cảnh sát uống trà, cũng phải để cháu đồng ý đi mới được nha. Còn có ba cháu từng nói, nếu có người bắt buộc tụi cháu đi nơi không thích đi, ông ấy sẽ huỷ nơi đó."
"Bạn nhỏ, loại lời này là không thể nói lung tung. Chú là cảnh sát, chỗ làm việc của chú là cục cảnh sát, cục cảnh sát là nơi thẩm vấn phạm nhân, đã được quốc gia bảo vệ, không phải ai muốn huỷ có thể huỷ." Tuy rằng cảnh sát nghiêm mặt, nhưng lúc nói chuyện vẫn là chân thành thấm ý, thấy Tiểu Thiên Tước không có phản ứng, anh ta dứt khoát giương súng trên tay lên, nói: "Trong tay chú có súng, bên trong súng này có đạn, nếu ai không nghe lời nói, đạn này liền cho người đó ăn."
Tiểu Thiên Tước không những không sợ, ngược lại còn không có tim không có phổi cười, "Đồ chơi của cháu và anh cháu chính là súng và viên đạn, hơn nữa đều thật nha."