Lý phu nhân thật sự là không nhìn được, lôi kéo Lý Dục bước đi, vừa đi vừa nói: "Con trai, chúng ta đi, đừng nói nhảm với những người này. Bọn chúng đều là lừa đảo, bọn chúng nói đều là lời nói dối, con không mập, ở trong suy nghĩ ba mẹ, con là đẹp trai nhất, biết không."
Tiểu Thiên Tước: "Không biết ~ "
Tiểu Ngạo Tước: "Không biết ~ "
Lý phu nhân quay đầu lại hung ác trừng mắt nhìn hai đứa bé, chửi bới nói: "Thật không có tố chất!"
Tiểu Thiên Tước cười tủm tỉm : "Mẹ cháu nói, tố chất không thể làm cơm ăn, có thân hình có giá trị nhan sắc là được, đi đến chỗ nào cũng không đói bụng."
Bé quả thật có tư cách kiêu ngạo, ai bảo từ nhỏ bé liền nhận hết cưng chiều của trời cao, có một gương mặt tuấn tú quỷ thần công phẫn, và thân hình có thể nói là rất đẹp rất hoàn mỹ, mặc dù mới ba tuổi, nhưng múi bụng trên người bé đã có mấy khối, hơn nữa còn là làn da nâu rắn rỏi, khỏe mạnh lại gợi cảm.
Mặt mày Tiểu Ngạo Tước cong cong: "Ba của cháu nói, tố chất là ở bên trong, tự mình biết mình có là được rồi, không cần cho người khác thấy. Bởi vì chúng ta có tiền nha, đi ra ngoài chính là không có tố chất, cũng sẽ không bị đánh đâu nha ~ "
Bé cũng xác thực có tư cách hóng hách đến không ai bì nổi, từ khi sinh ra liền được chú ý, từ lúc còn mới sinh đến hiện tại, tất cả mọi người bên cạnh đều cưng chiều bé, bồi dưỡng bé thành như vậy.
Dùng lời của Thẩm Chanh để nói, tính cách Tiểu Thiên Tước là khó chịu, chính là loại cảm giác \'Tôi muốn Gi*t ૮ɦếƭ bạn, nhưng tôi không nói, đợi cho bạn ૮ɦếƭ liền biết ngay thôi\'.
"Các người có tiền?" Lý phu nhân nghe đến đó, cũng không biết là tự tin từ đâu tới, cười nhạt một tiếng, giễu cợt nói: "Người có tiền đứng ở chỗ này còn chưa có nói đâu, tụi mày có tư cách gì nói mình có tiền? Xem quần áo tụi mày mặc, ngay cả nhãn hiệu logo cũng không có, còn không biết xấu hổ ở nơi này nói mình có tiền!"
"Logo là cái gì, cháu không hiểu." Tiểu Thiên Tước ngẩng đầu, đôi mắt trông mong nhìn Thi Khả Nhi, "Cô út, cô biết đó là vật gì sao?"
Thi Khả Nhi cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nó, kiên nhẫn giải thích: "Logo giống như gương mặt này của cháu, là đại diện."
"À ~" Tiểu Thiên Tước đã hiểu, "Xem một bộ quần áo có đáng tiền hay không, phải xem logo của nó, xem một người có đáng tiền hay không, phải nhìn mặt của người đó."
Tiểu Ngạo Tước nói tiếp, "Đó chính là nói, bạn học Lý Dục chẳng hề có chút đáng giá nha. Cô út, bác hai, các người nhìn mặt cậu ta đi, giống như khoai tây, vừa tròn lại dẹp, còn gồ ghề. Khoai tây như vậy không phải là một củ khoai tây tốt, hoàn toàn không bán ra giá tốt được...."
Thi Mị ưu nhã ngồi xuống ở trên ghế sofa, đốt một điếu thuốc hút, đại khái là cảm thấy hai tên nhóc kia có thể ứng phó người một nhà họ Lý, anh không có ý định muốn nhúng tay nữa.
Anh ngồi yên tĩnh trên ghế sofa, hai chân bắt chéo, không nhanh không chậm hút thuốc, như một người đứng xem đứng ở ngoài cuộc, bất vi sở động.
Thi Khả Nhi nhìn anh một cái, lúc đang muốn dời tầm mắt, Thi Mị đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay của cô, nhẹ nhàng kéo cô đến trước mặt, cô liền không kiềm chế được ngã nhào lên người anh.
Sau đó, bên hông thêm một bàn tay nóng rực mà mạnh mẽ, cứ như vậy lộ liễu giam cầm cô ở trong иgự¢.
"Oa! Tổng giám đốc bá đạo! Khốc ૮ɦếƭ rồi!" Tiểu Ngạo Tước không nhịn được phát ra một tiếng than sợ hãi.
Tiểu Thiên Tước cười xấu xa, lộ ra răng mèo đáng yêu: "Cô út, gặp được đàn ông như vậy cô liền gả đi nha, cao lớn uy dũng đẹp trai gợi cảm, sinh tiểu baby với cô nhất định sẽ rất đẹp."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Bây giờ cô của hai nhóc vẫn đang nở hoa, tại sao phải gấp gả mình như vậy chứ?" Thi Khả Nhi nói xong, vùng vẫy một chút, nhưng hoàn toàn không tránh được trói buộc của Thi Mị, vì vậy cô quay đầu nhìn anh một cái, "Anh, chúng ta ở nơi này cử động mờ ám, có phải là có chút không tốt không?"
Tiểu Thiên Tước đoạt lên tiếng trước Thi Mị, "Không có gì không tốt, rất tốt rất tốt, cô út, bác hai, các người cứ từ từ, từ từ ôm, từ từ hôn ~ "
Tiểu Ngạo Tước cũng nói: "Dù sao giá trị dung nhan của hai người cũng rất cao, làm cái gì cũng sẽ không có ai đánh hai người, yên tâm đi."
Ba người nhà họ Lý bị gạt ở bên cạnh, không kiềm được nổi giận, vừa rồi Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước nói một phen đã làm cho đối phương cảm thấy tổn hại nghiêm trọng đến lòng tự trọng Lý Dục, hiện tại vậy mà còn không để bọn họ vào mắt.
Điều này làm cho Lý tiên sinh không thể nhịn được nữa, anh ta thuận tay quơ lấy một cái ghế liền đập lên người Tiểu Thiên Tước và tiểu Ngạo Tước, trong miệng còn mắng chửi: "Tiểu tạp chủng, còn nói dáng dấp con trai tao giống khoai tây, cho là mình rất giỏi đúng không, xem hôm nay tao có khiến chúng mày gọi mẹ hay không!"
"Ông xã, đánh bọn chúng! Hung hăng dạy dỗ bọn chúng! Chúng ta có tiền, không sợ đền chút tiền thuốc men cho bọn chúng!" Lý phu nhân ở bên cạnh châm dầu vào lửa.
"Hu hju.... Ba, ba xả giận cho con, bọn chúng quá ghê tởm, lại còn nói con là khoai tây, bọn chúng mới là khoai tây, khoai lang, cây dưa hồng, bí đỏ.... Đứa ngốc.... Đánh bọn chúng, đánh ૮ɦếƭ bọn chúng, hu hu...."
Bạn nhỏ Lý Dục bị giận đến hồ đồ, khóc đến một đống nước mũi một đống nước mắt, nói tới nói lui liền nói năng có chút lộn xộn.
"Đến đánh tôi nha ~ đến đây đến đây...."
Tiểu Thiên Tước lưu loát khẽ cong eo, tránh đi công kích của Lý tiên sinh, sau đó duỗi chân dài nhỏ của bé ra, đá một cước ở trên bàn chân Lý tiên sinh.
Tuy rằng sức lực Tiểu Thiên Tước không lớn, nhưng thắng ở bé biết dùng đúng lúc, một cước đá vào, ngược lại đá đau Lý tiên sinh rồi.
"Khàn...." Anh ta nhe răng trợn mắt.Tiểu Ngạo Tước ở bên cạnh quan sát thế cục, lúc Tiểu Thiên Tước thành công vòng ra sau lưng Lý tiên sinh, bé hô: "Đệ đệ, đá cái ௱ôЛƓ ông ta!"
"À ~" Tiểu Thiên Tước đáp lại một tiếng, sau đó ra sức nhấc chân, nhưng chiều cao bé không đủ, căn bản là đá không tới cái ௱ôЛƓ Lý tiên sinh.
Vì vậy bé dứt khoát lại đạp một cước trên đùi Lý tiên sinh, lần này tư thế không có đúng lắm, tên nhóc kia lảo đảo một chút, nhưng vẫn ổn định thân hình.
"Hô...." Tiểu Thiên Tước thở phào một hơi, "Nguy hiểm thật nguy hiểm thật...."
Đúng lúc đó, Lý tiên sinh ném ghế trên tay xuống, ý định đi tóm cổ áo Tiểu Thiên Tước, kết quả Tiểu Ngạo Tước đột nhiên nhào lên người anh ta, vừa tới gần anh ta, Tiểu Ngạo Tước liền dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt eo của anh ta, dùng sức nhéo một cái.
Tiểu Thiên Tước nhân cơ hội hô: "Bác hai bác hai, bác nên tới rồi."
Ngay tại lúc bé vừa dứt lời, Thi Mị dùng bàn tay nâng thân thể Thi Khả Nhi lên trên.
Lúc Thi Khả Nhi phản ứng lại, người đã đứng vững trên mặt đất, cô nhíu mày, chỉ thấy Thi Mị nghiêng người suất khí một cái, vọt đến trước mặt Lý tiên sinh.
Sau đó, anh ra tay nhanh nhẹn, bàn tay một phát bắt được tay Lý tiên sinh, chế phục anh ta.
Sau đó, cánh tay Thi Mị dùng sức, trở tay một cái, ném mạnh đối phương xuống mặt đất.
Lý tiên sinh kêu đau một tiếng, chưa kịp phản kháng, chiếc giày da quý hiếm liền dẫm nát trên mặt của anh ta.
Thi Mị nhìn xuống anh ta từ trên cao, híp mắt lạnh lại, phóng ra ánh mắt nguy hiểm bức bách người: "Chỉ dựa vào anh, cũng dám ra tay với bọn chúng?"