Thi Khả Nhi lên lưng của anh, giống như lúc còn nhỏ, dùng tay ôm cổ của anh, vòng hai chân ở hông của anh, cả người bướng bỉnh treo đến trên người của anh.
"Béo lên rồi." Sau khi đi một đoạn, Thi Mị lạnh nhạt phát biểu đánh giá.
"Đâu có béo lên, em cao 1m65, 50 kg, thể trọng còn không đạt tiêu chuẩn." Thi Khả Nhi nói.
"Em là mập giả."
Một câu của Thi Mị, khiến Thi Khả Nhi không vui, ngay lập tức phản bác: "иgự¢ em lớn eo ௱ôЛƓ nhỏ, dáng người ma quỷ như vậy mà anh lại còn nói em mập giả sao!"
"Lớn ư?" Không ngờ, người đàn ông chỉ dửng dưng hỏi ngược lại một câu.
"Lớn hay không anh không cảm giác được à." Thi Khả Nhi nói xong, còn cố ý càng dùng sức ôm sát cổ của anh, kề sát chỗ mẫn cảm của mình ở trên lưng anh.
"Lớn hay không thì không rõ lắm, có chút mềm lại là sự thật." Anh nói.
"Anh, xin chú ý cách dùng từ của anh, không phải mềm, không phải mềm, là có co dãn!" Thi Khả Nhi nhấn mạnh, bởi vì theo ý cô, mềm chỉ dùng để hình dung bộ иgự¢ rủ xuống.
"Chính là mềm." Thi Mị ung dung thản nhiên nói.
"Được rồi, anh nói mềm thì mềm, dù sao anh từng sờ nhiều иgự¢, hẳn là phân biệt rõ được cái gì là mềm, cái gì là có co dãn." Thi Khả Nhi làm ra nhượng bộ, trên thực tế là đang lấy lui làm tiến.
Thi Mị dừng bước chân một chút, nghiêng mắt liếc nhìn Thi Khả Nhi sau lưng, nheo con ngươi nguy hiểm lại, "Thi Khả Nhi, dám nói như thế nữa thử xem."
Uy Hi*p của anh đối với Thi Khả Nhi mà nói cũng không có bất kỳ hiệu quả gì, chỉ là Thi Khả Nhi cảm thấy, bình thường lúc anh nói như vậy liền có nghĩa là cô chạm đến giới hạn của anh, nói cách khác, anh đây là đang gián tiếp phủ nhận từng chạm qua bất kỳ người phụ nữ nào ngoại trừ cô.
"Được, em không nói." Thi Khả Nhi cười, "Về sau lời anh không muốn nghe, em kiên quyết không nói."
"Ừ, nhớ kỹ lời em đã nói.""Đương nhiên sẽ nhớ kỹ.... Nhưng anh, thật ra em còn có một vấn đề muốn hỏi anh."
"Hả?"
"Anh sẽ lấy em ư?" Đối với Thi Khả Nhi mà nói, có thể gả cho anh hay không cũng không có quá quan trọng, nhưng nhiều khi cô cũng giống như những phụ nữ khác, ước mơ tương lai có một ngày sẽ cùng người đàn ông mình yêu nhất đi vào cung điện hôn nhân.
"Đáp án có quan trọng như vậy sao?" Giọng nói Thi Mị không lạnh, lại có chút sâu lắng.
"Không có quá quan trọng, nhưng em muốn biết." Thi Khả Nhi đột nhiên nghiêm túc, mở rộng nội tâm ở trước mặt anh.
"Sẽ."
Một chữ kiên định, khắc thật sâu ở trên trái tim Thi Khả Nhi.
Cô nhớ kỹ hôm nay, nhớ kỹ lúc này, nhớ kỹ lời anh đã nói, nhớ kỹ hứa hẹn của anh.
Nếu như anh không thực hiện, cô liền.... khóc cho anh xem!
"Lúc em kết hôn, phải mặc áo cưới đẹp nhất đắt tiền nhất, có một không hai trên toàn bộ thế giới." Chỉ cần là phụ nữ, đều có một mặt thiếu nữ, đương nhiên cũng bao gồm cả Thi Khả Nhi.
"Không có tiền mua." Thi Mị lạnh lùng nói.
"Em mặc kệ, anh không có tiền, vậy thì đi ςướק, dù sao anh phải thỏa mãn yêu cầu của em, thỏa mãn nguyện vọng của em."
"Vậy em phải giảm béo, như vậy sẽ tiết kiệm được một chút tiền vải vóc." Thi Mị nói xong, chậm rãi giơ khóe môi lên, vẽ ra một độ cong nụ cười thật xinh đẹp, "Từ hôm nay trở đi, không cho phép ăn khuya, không cho phép uống cà phê, không cho phép ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe."
"Keo kiệt." Sau khi Thi Khả Nhi nói một câu, liền không thèm để ý tới anh nữa.
Không nghe được giọng nói của cô, Thi Mị ngược lại cảm thấy có chút không quen, vì vậy mở miệng nói: "Đùa em thôi."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thi Khả Nhi đương nhiên biết anh đang trêu chọc cô, cũng không có tức giận, bởi vì cô quá rõ ràng tính cách của anh, chỉ cần là thứ cô muốn, anh nhất định sẽ phí hết tâm tư tìm đến cho cô.
Trước đây cô chỉ là em gái của anh, trước khi cô chưa xác lập quan hệ người yêu với anh, anh đã cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên, huống chi là hiện tại.
"Bây giờ em chỉ muốn làm một người phụ nữ kiêu ngạo, cho nên không muốn để ý anh."
Thi Khả Nhi nói xong, trực tiếp dựa mặt vào trên lưng anh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.
Thi Mị nghe tiếng, trong mắt ánh lên nét cười, anh dụ dỗ cô: "Có muốn ăn tôm không, buổi tối dẫn em đi ăn."
"Em muốn giảm béo, không ăn món có protein cao." Thi Khả Nhi ngay cả ánh mắt cũng không mở.
"Ừ, vậy anh tự đi."
"Anh cũng không thích ăn tôm, làm sao có thể sẽ đi ăn một mình."
"Anh không thích ăn, nhưng anh có thể mua cho người trong lòng anh ăn."
Thi Khả Nhi: "Người trong lòng anh nói muốn giảm béo rồi."
Thi Mị giương môi, cười thấp ra tiếng: "Người trong lòng anh cũng không chỉ có một mình em."
Lần này, cuối cùng Thi Khả Nhi cũng mở mắt, cô quay đầu nhìn bên mặt hình dáng rõ ràng của anh, nhếch môi cười, "Ý của anh là, anh còn có thích phụ nữ khác?"
"Tính là vậy." Thi Mị mặt không đổi sắc nói.
Thi Khả Nhi ừ một tiếng nói: "Được, em sẽ kiện cô ta tội phá hư tình cảm người khác."
Miệng Thi Mị chứa nụ cười nhạt, mang theo vài phần trêu tức và ngang tàng phóng túng: "Có luật hình này?"
"Vốn không có, nhưng hiện tại có. Anh, anh tốt nhất đừng nên nghi ngờ năng lực của em, bởi vì em gái anh đây có ít nhất một trăm cách có thể khiến cho người phụ nữ kia biến mất trước mặt anh. Trong đó một cách gọn gàng nhất chính là, Gi*t ૮ɦếƭ cô ta."
"Em đây là muốn lấy thân thử nghiệm?"
"Em đây là đang dùng sinh mạng bảo vệ tình yêu của mình."
"À, thật sao?"
"Dù sao em nói luôn tại đây, đàn ông Thi Khả Nhi em, ai cũng đừng nghĩ ngấp nghé, đừng hòng chiếm lấy, nếu không em sẽ không để yên cho cô ta."
"Cô gái ngốc."
Thi Mị cười, môi mỏng giơ lên một độ cong quyến rũ, nhìn có vẻ gợi cảm không thôi.
Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người, trên mặt của anh, càng tôn lên vẻ hoàn mỹ của anh, giống như đi ra từ trong tranh, khiến người ta cảm thấy rất không chân thật.
Ngốc nghếch thì ngốc nghếch, Thi Khả Nhi không ngại anh nói như vậy, phụ nữ trong tình yêu có ít nhất hơn phân nửa đều là có chỉ số thông minh thành âm, tuy rằng cô còn chưa tới tình trạng kia, nhưng cách số âm cũng không xa, bởi vì bây giờ chỉ số thông minh là không.
"Trong sinh mạng của anh, quan tâm nhất chỉ có hai người phụ nữ, một là em, một là mẹ của anh."
Giọng nói sâu lắng và dồi dào từ tính vang lên bên tai, Thi Khả Nhi chợt bừng tỉnh một giây, rất nhanh định thần lại, sau đó cười: "Cho nên một phụ nữ khác anh vừa mới nói, là thím của em."
Thi Mị chỉ ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Thi Khả Nhi ôm sát anh, tựa thân thể ở trên người anh, chưa bao giờ cảm động như bây giờ.
Thi Mị lại cõng cô đi một đoạn, cuối cùng đã tới sân bóng rổ gần đó.
Bởi vì là lúc nghỉ giữa trưa, cộng thêm hôm nay khí trời tốt, trên sân bóng có rất nhiều chàng trai trẻ tuổi đang chơi bóng.
Tranh bóng, đoạt bóng, ném bóng, hiện trường tiến triển rất kịch liệt, dường như khiến người ta thấy được thanh xuân nhiệt huyết mênh ௱ôЛƓ.
Thi Mị để Thi Khả Nhi xuống, để cô ngồi qua một bên chờ anh một lát.
Sau đó, anh bước đi đến trong sân bóng, trao đổi với những chàng trai kia vài câu, liền có người đưa một trái bóng cho anh.