Sau khi xe vòng qua một bể phun nước to lớn, vững vàng dừng lại.
Nhìn thấy xe từ xa, quản gia chú Chung vội vàng nghênh đón, mở cửa xe, "Thiếu gia, trở về rồi."
Thi Vực ừ một tiếng, liền ôm Thẩm Chanh xuống xe, trực tiếp đi vào trong.
Chú Chung bước nhanh đuổi theo, "Thiếu gia, ngài đã không trở về một thời gian dài, lần này ở lại mấy ngày rồi hãy đi."
Từ khi dinh thự nhà họ Thi xây xong cho tới bây giờ, Thi Vực đã trở lại bốn lần, mỗi lần thời gian ở lại không cao hơn ba ngày.
Anh đối với nữ hầu trong dinh thự mà nói, ngoại trừ cao không thể chạm, chính là thần bí khó lường.
Ngoại trừ chú Chung từng chân chính thấy qua tướng mạo của anh, sợ rằng cũng không có được mấy người.
Cho nên nhớ kỹ bảng số xe, là phương pháp duy nhất có thể phân biệt rõ người trong xe có phải là Thi Vực hay không.
Đối với lời của chú Chung, Thi Vực làm như không nghe thấy, chỉ lạnh giọng mở miệng, "Gọi bác sĩ tới."
Nghe được phân phó của anh, chú Chung không dám có một chút chậm trễ, lập tức chạy tới mời bác sĩ.
Rất nhanh, bác sĩ cầm hộp chữa bệnh chạy đến.
Sau khi khám bệnh một phen, ông để ống nghe xuống, mở miệng nói, "Thiếu gia, vị tiểu thư này không có dấu hiệu phát sốt, thân thể cũng không còn chuyện gì dị thường nữa. Té xỉu, có thể là quá mệt mỏi. Nghỉ ngơi một buổi tối hẳn là sẽ tỉnh lại."
Nghe được lời của anh, trong mắt Thi Vực xẹt qua chút không vui, "Tiểu thư?"
Anh dường như rất không thích hai chữ này.
Mà bác sĩ cũng ý thức được anh phản cảm với hai chữ tiểu thư, mở miệng giải thích, "Thiếu gia, ngài hiểu lầm ý của tôi rồi."
Có thể đi vào dinh thự nhà họ Thi, hơn nữa có thể nằm ở trên chiếc giường này, bác sĩ dù đoán cũng đoán được cô và Thi Vực có quan hệ, cũng tự nhiên hiểu rõ tức giận của Thi Vực đến từ đâu.
"Tôi nói tiểu thư, chỉ là một xưng hô tôn trọng, cũng không phải loại tiểu thư ngài nghĩ đâu...."
Ông sốt ruột giải thích, nói cho hết lời mới nhận ra mình nói đến quá thái quá, đổi lại bất cứ người nào nghe cũng sẽ suy nghĩ đến phương diện xấu.
"Tôi nghĩ loại nào?" Thi Vực nheo con ngươi sắc bén lại, giọng nói nghe giống như không có phập phồng, nhưng lại giống như mang theo vài phần tức giận rất khó phát hiện ra.
"Này .... Này ...." Bác sĩ ấp úng rất lâu, thật sự không tìm được một cái cớ thích hợp.
Nguyên nhân ông không dám nói lung tung chỉ có một, không muốn bị mất phần công việc này.
Ở dinh thự nhà họ Thi, tiền lương của người hầu cao tới năm con số, mà ông làm bác sĩ tư nhân, ít nhất còn nhiều hơn một vài số.
Tiền lương hơn mười vạn, đãi ngộ cao hơn bất kỳ bệnh viện nào, ông đương nhiên không muốn tự tay ném chén cơm của mình.
"Thiếu gia, tôi là học y, ăn nói không tốt."
Không biết là dũng khí từ đâu tới, bác sĩ mở miệng nói một câu như vậy.
"Cho nên?"
Giọng nói lạnh lùng giống như gió mùa đông khắc nghiệt, ghim vào đau vào xương người ta.
"Cho nên tôi sai rồi, thiếu gia."
Những lúc thế này, bác sĩ ngoại trừ cúi đầu nhận sai, hình như đã không còn biện pháp nào khác.
Ai bảo ông không nỡ mất phần công việc lương cao này.
"Đi ra ngoài."
Bác sĩ làm được một việc sáng suốt nhất, chính là vào lúc trước khi tức giận của Thi Vực không có hoàn toàn bộc phát liền cúi đầu nhận sai, bằng không đợi được tuyệt đối không phải một câu đi ra ngoài đơn giản như vậy.
Xách hộp chữa bệnh lên, anh nhanh chóng tiến lên mở cửa phòng, đang muốn bước ra, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh đến mức xâm nhập vào người, "Nhớ kỹ, cô ấy, là người phụ nữ của tôi."
Rõ ràng là giọng điệu không nặng không nhẹ, lại làm cho người ta không dám bỏ qua.
Bác sĩ nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, đây không phải nhắc nhở, mà là đang cảnh cáo.
Tay cầm hộp run lên, ông cũng không dám quay đầu một chút, liền vội vàng rời đi.
Lúc tối, bọn người hầu nghị luận trong lương đình ở sau vườn hoa.
"Có nghe nói hay không, hôm nay thiếu gia mang theo phụ nữ trở về."
"Nghe nói là bị bệnh. Buổi chiều bác sĩ Triệu đi kiểm tra cho cô ta, hình như còn bị thiếu gia dạy dỗ một trận."
"Bác sĩ Triệu bị giáo huấn? Trời ạ! Sẽ không phải là mắc bệnh nan y gì đó nên bác sĩ Triệu không trị được chứ?"
"Suỵt! Cô nói nhỏ một chút, bây giờ thiếu gia còn chưa ngủ đâu, nếu như bị ngài ấy nghe được, chúng ta còn không thể cuốn bao quần áo cút đi à."
"Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, các người có biết không? Vừa rồi tôi đi hỏi chú Chung, chú Chung bảo tôi đừng nghe ngóng. Tôi thấy bộ dáng của ông ấy kì quái thần bí, nên không lại đi mài trước gót chân của ông ấy, muốn biết chuyện của thiếu gia và phụ nữ nữa?"
"Các người còn không biết chú Chung sao, không nói đến kín miệng, ông ấy còn không nói thị phi ở sau lưng người khác. Dù anh cầm dao ép buộc ông ấy, cũng chưa chắc có hỏi ra được cái gì."
"Thật không vậy...."
"Nói thật, tôi làm việc trong này hơn hai năm, cũng không thấy thiếu gia trở lại mấy lần, hoàn toàn không ngờ ngài ấy lại đột nhiên trở về, hơn nữa còn mang theo phụ nữ."
"Đúng vậy, loại đàn ông độc thân hoàng kim như thiếu gia, ánh mắt yêu cầu rất cao, người bình thường hoàn toàn không lọt vào nổi mắt xanh của ngài ấy."
"Ngài ấy mang phụ nữ về, khẳng định không đơn giản, tuyệt đối không phải bình hoa ...."
Nói Thẩm Chanh không phải bình hoa, vậy thì đúng rồi.
Vì lúc này, cô đang phơi bày một mặt không đơn giản của cô.
"Thi Vực! Anh đặc biệt sao... hồn nhạt!"
Thử hỏi khi một người phụ nữ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm bên cạnh một người đàn ông xích trần nửa người trên, sẽ có phản ứng gì?
Đáp án dĩ nhiên là, giống như phản ứng của Thẩm Chanh.
Rống giận qua đi, duỗi chân dài một mét ra, hung hăng đá qua.
Đáng tiếc phản ứng của người đàn ông bên cạnh quá mức nhanh nhẹn, trực tiếp dùng bàn tay to bắt lấy mắt cá chân của cô, tránh đi công kích này.
Thẩm Chanh thẹn quá hóa giận, nâng một cái chân khác lên đá tới.
Thi Vực chỉ hơi chuyển thân thể sang bên cạnh một chút, cô liền đá một vào khoảng không.
Còn chưa kịp rút chân về, đã bị Thi Vực dùng chân ngăn chận.
Hai chân bị anh giam cầm, hơn nữa còn là dùng cách này.
Tư thế này, dùng mờ ám để hình dung hiển nhiên còn chưa đủ thỏa đáng.
Mặt Thẩm Chanh có chút đỏ lên, cũng không biết là bị tức đỏ, hay là bị xấu hổ nên ửng đỏ.
Cô không kềm chế được cơn giận nhìn trừng trừng Thi Vực, soàn soạt tốn hơi thừa lời, "Thả tôi ra!"
Thi Vực dùng tay chống cái cằm cương nghị, liếc xéo cô, giống như là đang thưởng thức một hàng mỹ nghệ.
"Không buông." Anh không nhanh không chậm phun ra hai chữ, hỗn xược lại ngả ngớn.
Dưới ánh đèn lờ mờ, mặt của anh càng làm nổi bật đường nét rõ ràng, ngũ quan như là đao khắc ra, đẹp mắt đến mức khiến trời cao ghen ghét.
Nhưng vào lúc Thẩm Chanh nhìn thấy, lại thấy rất chói mắt.
Cô nghiến răng nghiến lợi, cố gắng hết mức khiến giọng nói của mình nghe bình tĩnh một chút, "Họ Thi kia, rốt cuộc anh muốn gì?"
"Không muốn gì hết, chỉ là thực hiện hứa hẹn, gặp em ở trên giường, nhân tiện ngủ một giấc."
"...." Ngủ cả nhà anh á!
Thẩm Chanh thề, nếu có thể, cô nhất định sẽ cầm dao găm, vạch cái khuôn mặt khiến người thần công phẫn kia!
"Muốn mắng người, hả?"
Thi Vực giương nhẹ khóe môi lên, cười đến quyến rũ mờ ám lại hóng hách.
"Xin lỗi, tôi vẫn thật chưa có hứng thú kia."
Biết mình không có đường sống phản kháng, Thẩm Chanh hờn dỗi giống như nghiêng đầu qua một bên.
Đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương có chút chua xót, chỉ cảm thấy trí nhớ giống như vụn vặt, một mảnh trống rỗng.
Sau khi đi ra từ bệnh viện đã phát sinh chuyện gì, hoàn toàn không nhớ gì cả.