Hiện trường bên ngoài tòa án hỗn loạn không chịu nổi, người đi đường đi ngang qua chung quanh lần lượt đi đường vòng tránh né, sợ sơ ý một chút liền nhận lấy dính líu vô tội.
Bị hơn mười người vây quanh, Thi Khả Nhi vẫn mặt không đổi sắc, không khẩn trương, không sợ hãi.
Cô sinh trưởng ở nhà họ Thi, từ nhỏ đến lớn vẫn được trưởng bối dạy bảo, ngươi không phạm ta ta không phạm người, nếu người chọc ta thì ta cũng phải chọc người.
Cho nên nhiều khi cô không đi gây chuyện không phải bởi vì cô không biết nổi cáu, cũng không phải bởi vì cô không có xúc động người trẻ tuổi nên có, mà từ đầu đến cuối cô đều nhớ kỹ gia quy nhà họ Thi.
Không tìm chuyện, không sinh sự, không gây chuyện.
Lần này, là một lần hành động theo cảm tình duy nhất của cô, bất chấp gia quy nhà họ Thi, bất chấp hậu quả.
Làm một luật sư chính nghĩa, cũng cùng là phụ nữ, cô bất bình thay Trương Nga, cho nên cô đã làm chuyện khác người.
Giống như Tiễn Hạo mới vừa nói, cố ý thương tổn người, cùng với phỉ báng, một khi hai tội danh này thành lập, cô sẽ bị thu và huỷ bằng luật sư, kết thúc kiếp sống nghề nghiệp luật sư.
Chỉ là cô không hối hận làm như vậy, bởi vì cuộc đời của cô vẫn luôn tuân thủ quy cũ, thỉnh thoảng oanh oanh liệt liệt một lần, không hẳn là không thể.
"Mày - người phụ nữ này, đắc tội ai không được, lại đắc tội anh Hạo của chúng ta! Mày cho rằng anh Hạo là một người có thể tùy tùy tiện tiện chọc được ư? Cũng không cân nhắc xem mình có cân lượng bao nhiêu, thật sự là không biết trời cao đất rộng!"Đám người Tiễn Hạo gọi tới, đều là một chút lưu manh không làm việc đàng hoàng, bình thường phải dựa vào làm du côn cho người ta kiếm được tiền ăn - uống - ¢нơι gáι - cá độ.
Trong đó có mấy người đã từng ngồi tù, sau khi ra tù chẳng những không có học tốt, ngược lại còn càng làm thêm tầm trọng, dựa vào Tiễn Hạo có mấy tiền dơ bẩn không ác không làm.
"Ở thành Đô còn chưa có người bản tiểu thư không chọc nổi." Thi Khả Nhi ung dung thản nhiên lui về phía sau một bước, sau đó chậm rãi nâng khóe môi lên, "Chỉ dựa vào mấy tên phế vật các người, có thể làm gì tôi?"
Một người trong đó cười ha hả: "Ơ! Cái miệng nhỏ nhắn này ngược lại rất biết nói nha! Không biết một lát nữa khi bị tụi tao chém đứt tay chân có còn lưu loát như vậy hay không. Nói cho mày biết, tụi tao cũng không phải đùa giỡn với mày. Mày có thể chửi tụi tao phế vật, nhưng tụi tao cũng dám biến mày thành phế vật. Loại cảm giác trước gian sau gian này, có lẽ sẽ khiến mày sướng lên trời đi! Ha ha!"
Người này vừa nói xong, những người khác lập tức cũng đi theo cười ha hả, có thể là bởi vì nghe được người kia nói chủ đề có chút tà niệm, ánh mắt sắc mị mị bắt đầu tùy ý làm bậy lưu luyến ở trên người Thi Khả Nhi.
"Trước tiên có thể tới một bộ đồng phục hấp dẫn,.... Chỉ mới suy nghĩ một chút ông đây liền cứng ngắc rồi..." Có người xoa xoa tay, lộ ra vẻ mặt dâm đãng.
"Quần -P kích thích hơn, mấy anh em chúng ta thay phiên lên, chơi phía trênnghịch phía dưới cô ta, sướng ૮ɦếƭ cô mới thôi!" Còn có người nói ra lời càng không xấu hổ hơn.
"Anh Hạo đối với chúng ta cũng không thật không tệ, loại mặt hàng cực phẩm này, cũng không phải tiêu ít tiền là có thể mua được. Nếu trực tiếp phế đi cô ta sẽ rất đáng tiếc, bằng không chúng ta trước dẫn cô ta đi, chơi thoải mái rồi nói." Có người đề nghị.
"Không được, nói như vậy sẽ không có cách nào giao phó bên phía anh Hạo." Người cầm đầu nói: "Mấy người tụi mày trước chịu đựng đi, sau khi chuyện thành công cầm tiền tìm phụ nữ vui vẻ cũng không muộn. Cũng đừng nhớ thương người phụ nữ này, cô ta chính là kẻ thù của anh Hạo chúng ta. Nhanh bắt cô ta lại, đánh phế tay chân của cô ta!"
Người nọ nói như vậy, những người khác mới không thể không ngừng lại ý biến thái, dù sao liên quan đến lợi ích, nếu như chuyện này làm không ổn, tiền đã tới tay liền có thể bay rồi.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thi Khả Nhi từng học mấy chiêu võ, ứng phó một hai người không thành vấn đề, chỉ là hiện tại đối thủ của cô có hơn mười người, hơn nữa mỗi người đều là thân hình cường tráng vạm vỡ, cho nên rất nhanh liền rơi xuống hạ phong, bị người chế trụ.
"Đánh đi, không phải có thể đánh ư, sao không đánh rồi?"
"Đúng vậy mỹ nữ, không phải vừa rồi rất dùng sức hả, sao lúc này ngay cả lời nói cũng không dám nói, mày cũng sẽ cảm thấy sợ hãi à?"
"Tiểu mỹ nữ, ngoan ngoãn gọi anh em mấy một tiếng ông nội, anh em tao liền xuống tay với mày nhẹ một chút, đảm bảo phế mày thoải mái."
Đám người kia đắc ý hí hửng, mày một lời tao một câu, sau đó không nhịn được cười lên ha hả.
Nhưng đúng lúc đó, bốn mươi năm mươi người áo đen đột nhiên hiện thân, bao vây bốn phía đám lưu manh này.
"Các người .... Các người là ai ...."
Người cầm đầu nơm nớp lo sợ mở miệng, bởi vì mấy người áo đen trước mặt tay cầm súng ngắn, nhìn có vẻ mục đích không tốt, quả thật khiến lòng người rét lạnh khi*p đảm.
"Ầm!"
Một tiếng súng vang lên, bị người áo đen bắn một phát ૮ɦếƭ ngay chính là người dùng dây thừng trói tay Thi Khả Nhi lại.
Nhìn thấy người nọ ngã trong vũng máu, đám lưu manh đó bị dọa đến không nhẹ, có hơn phân nửa người giơ hai tay lên làm thế đầu hàng, gần một nửa người khác thất kinh, tiểu trong quần.
Thi Khả Nhi bị thả lỏng, sau đó có ít nhất mười người áo đen bảo vệ cô lại.
Những người áo đen kia mặt không cảm xúc gì, trong mắt lộ ra sát khí nồng đậm, dường như chỉ một ánh mắt là có thể Gi*t ૮ɦếƭ người.
Thi Khả Nhi quan sát liếc nhìn bọn họ, cảm giác những người áo đen này xuất hiện quá mức trùng hợp, còn có thân phận của bọn họ, cùng với nhận sự ủy thác của ai.
Ngay trong lúc cô suy tư, lại liên tiếp vang lên mấy tiếng súng, súng là người áo đen bắn, trúng đạn chính là đám người tới trước của Tiễn Hạo, không một ai may mắn thoát khỏi.
Có đầu trúng đạn, có phần cổ trúng đạn, có иgự¢ trúng đạn, có bụng trúng đạn, có chân ....
Trên mặt đất nằm ngổn ngang đầy người, tràn đầy máu tươi, có người đoạn khí, có người đang vùng vẫy giãy ૮ɦếƭ, tóm lại hiện trường muốn có bao nhiêu thảm thiết thì có bây nhiêu thảm thiết.
Thi Khả Nhi tự cho rằng bản thân là một người có năng lực thừa nhận rất mạnh, nhưng sau khi nhìn thấy một màn máu tanh này, vẫn cảm thấy có chút không thể thích ứng.
Cô quay lưng đi, cưỡng chế dằn cảm giác không thoải mái đột nhiên dâng lên trong lòng, lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Thi Mị, nhưng lúc này mới phát hiện điện thoại hết pin rồi.
Nhíu nhíu mày, cô đưa tay kéo một người áo đen bên cạnh tới đây, hỏi: "Ai phái các người tới."
Người áo đen cũng không trả lời vấn đề của cô, giống như vừa rồi, từ đầu đến cuối mặt không cảm xúc gì.
Thấy anh ta không nói gì, Thi Khả Nhi cũng không có hỏi nhiều, bởi vì hình thức bây giờ hoàn toàn không cho phép cô nghĩ nhiều hỏi nhiều, thậm chí lý trí không thể làm ra phân tích và suy nghĩ.
Chung quanh đã đủ rối loạn, giữa ban ngày phát sinh án đấu súng nghiêm trọng như vậy, tất cả mọi người đều chỉ lo trốn và trốn, không có một người nào dám xen vào việc của người khác đi báo cảnh sát.
"Đó .... Những người kia .... Đều là người của anh?"
Đường cái đối diện, Tiễn Hạo nhìn bên ngoài toà án nằm xác người đầy đất, hai mắt trống rỗng, thân thể của anh ta đang không ngừng phát run, đối với anh ta mà nói, chuyện vừa mới phát sinh giống như là cơn ác mộng, khiến anh ta cảm nhận được sợ hãi trước nay chưa từng có.
"Nếu không anh cho rằng thế nào?"
Mặc dù là đang nói chuyện với Tiễn Hạo, nhưng Thi Mị lại nhìn cũng lười liếc nhìn anh ta một cái.
Ánh mắt của anh vẫn luôn dừng lại trên người Thi Khả Nhi cách đó không xa, nhìn khuôn mặt nhỏ vẫn sóng nước chẳng xao đó, qua rất lâu anh cũng không nỡ dời tầm mắt, miệng chứa đựng nụ cười nhạt, gợi cảm mà quyến rũ.