Chọc Giận Bảo Bối - Chương 594

Tác giả: Hề Yên

Thi Khả Nhi có bao nhiêu tài sản, Trần Thế Cẩm không rõ lắm, nhưng anh ta rất rõ ràng danh vọng và địa vị nhà họ Thi ở thành Đô, về phần nhà họ Thi có bao nhiêu tiền, chắc hẳn sớm đã đến mức không thể dự đoán nổi.
Chỉ là những năm này, Thi Khả Nhi cũng không tung tin mình là tiểu thư nhà họ Thi, cũng không dựa vào nhà họ Thi, tính ra, cô thật ra là một người rất bề bộn.
Anh ta nhiều lần đấu trí đấu dũng với cô, đầu tiên là bởi vì cô sẽ không dùng nhà họ Thi tới dọa người, thứ hai là anh ta quả thật muốn đánh bại cô, cho nên anh ta mới sẽ ở trên tòa dưới tòa đối đầu không ai nhường ai với cô.
Chỉ là Tiễn Hạo cũng không biết những chuyện này.
Bởi vì anh ta cũng coi là nhân vật số một ở thành Đô, tài sản hơn triệu, mở công ty và đầu tư bất động sản cũng không ít.
Mấy năm này buôn bán lời không ít tiền, giá trị con người liền trở nên cao hơn, bình thường chuyện trên phương diện làm ăn có bạn hợp tác và trợ lý xử lý, anh ta chỉ còn chờ ngồi mát ăn bát vàng, cho nên rất nhiều chuyện anh ta đều sẽ không đi chú ý.
Anh ta từng nghe nói nhà họ Thi, cũng biết mình trêu chọc không nổi, nhưng anh ta chưa bao giờ chú ý đến Thi Khả Nhi, cho nên cũng không biết cô là người nhà họ Thi.
Thấy thái độ Trần Thế Cẩm đối với cô không được tốt, Tiễn Hạo liền cho rằng cô chỉ là nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì, cho nên tự nhiên sẽ không để cô vào mắt.
"Cô có nghìn tỷ tiền âm phủ đi?" Tiễn Hạo giễu cợt cười, "Cũng không cầm cái gương theo soi, xem bộ dạng như vậy của cô, giống như người có tiền ư?"
"Bộ dạng này của tôi đương nhiên không giống kẻ có tiền nha, bởi vì tôi vốn chính là kẻ có tiền, tại sao phải giống chứ." Thi Khả Nhi thoáng nhíu mày, cười như không cười nhìn anh ta.
"Thi luật sư...." Trương Nga lôi kéo tay Thi Khả Nhi, nhỏ giọng nói: "Anh ta là người tâm ngoan thủ lạt, cô không đắc tội nổi.... cô thật không cần phải vì tôi mà làm như vậy...."
"Cần phải." Thi Khả Nhi nói xong, ngoắc ngoắc Ngụy Thâm Thâm cách đó không xa, ý bảo cô ấy tới đây.
Ngụy Thâm Thâm hiểu được ý của cô, lập tức lưu đoạn video mới vừa quay được, bước nhanh đến trước mặt cô, "Sư phụ."
"Em lái xe đưa Trương tiểu thư trở về, nhân tiện tìm bác sĩ tư nhân đi xử lý vết thương cho cô ấy một chút, nơi này một mình chị ứng phó là được rồi." Thi Khả Nhi nói.
"Không được đâu sư phụ, anh ta sẽ thương tổn chị...." Ngụy Thâm Thâm cau mày liếc qua trên người Tiễn Hạo, mang theo vài phần xem thường.
"Cứ làm theo lời chị." Thái độ Thi Khả Nhi rất kiên quyết.
Ngụy Thâm Thâm do dự một chút, thấy Trương Nga xác thực bị thương không nhẹ, nếu như xử lý muộn, có thể sẽ dẫn tới biến chứng, cô chỉ có thể thỏa hiệp: "Vậy chị cẩn thận một chút, sư phụ. Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho em, em sẽ chạy tới đầu tiên."
"Ừ." Thi Khả Nhi đáp lại một tiếng.
Trương Nga áy náy nhìn về phía Thi Khả Nhi, muốn nói gì đó, nhưng lại đột nhiên tiếp xúc đến ánh mắt uy Hi*p của Tiễn Hạo, vì vậy lại không thể không nuốt lời nói trở về.
"Đi thôi, Trương tiểu thư."
Ngụy Thâm Thâm dìu Trương Nga lên xe, mới vòng qua đầu xe ngồi vào trong xe, khởi động động cơ, lái xe đi.
Nhìn phương hướng xe lái đi, Tiễn Hạo dùng sức nắm chặt nắm tay, giận dữ hét: "Tiện nhân, mày tốt nhất cẩn thận một chút, lần sau để cho tao thấy mày lần nữa, xem tao thu thập mày như thế nào!"
Nói xong, anh ta nhìn thẳng Thi Khả Nhi, cười lạnh nói: "Nếu mày có tiền, còn làm luật sư làm gì, đừng giả vờ giả vịt ở trước mặt tao, kẻ có tiền không phải mày muốn giả vờ liền có thể giả vờ. Tao hỏi mày, Trương tiện nhân đột nhiên khởi tố ly hôn, có phải là mày giựt giây không? Nói đi, cô ta cho mày bao nhiêu chỗ tốt."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Trong điều lệ luật hình ở nước ta, có một điều quy định kẻ có tiền không thể làm luật sư sao? Hay là nói, Tiễn Hạo anh đại biểu cho cả nước, đại biểu pháp luật? Còn vấn đề anh vừa mới hỏi, tôi hoàn toàn không cần phải trả lời anh, cũng sẽ không trả lời anh." Thi Khả Nhi ung dung bình tĩnh phản kích.
"A, làm luật sư, nói chuyện cũng rất có bộ đáng. Nếu như vậy, tao cũng không nói nhảm với mày nữa. Mày đã có tiền như thế, vậy thì mướn cho mình một luật sư tốt một chút đi, tao sẽ kiện mày tội cố ý đả thương người, và tội phỉ báng." Tiễn Hạo đắc ý hí hửng, suy nghĩ một lúc lại nói: "Nhưng, nếu như mày nói vài lời dễ nghe gì đó, tao cũng có thể giải quyết riêng với mày, dù sao mày là một luật sư, bị người kiện lên toà án, truyền đi thật sự không được tốt."
"Có thể giải quyết riêng vậy thì không còn gì tốt hơn rồi." Thi Khả Nhi thản nhiên kéo môi, khẽ cười một tiếng, "Nhưng, Tiền tiên sinh là muốn nghe tôi nói lời gì mới được đây?"
Tiễn Hạo: "Còn có thể có cái gì, đương nhiên là nói xin lỗi, hơn nữa phải nói xin lỗi công khai, như vậy tao mới có thể miễn cưỡng không truy cứu mày."
"Tiền tiên sinh, nhanh đưa tay sờ sờ trán mình, xem có phải phát sốt rồi không. Nếu phát sốt nóng hỏng đầu óc thì sẽ không tốt đâu, anh có tiền như vậy, đến lúc đó anh bị đưa đi bệnh viện tâm thần, tiền của anh có thể đều phải thuộc về vợ trước của anh rồi. Ây da, suy nghĩ một chút thật là không có lời đâu."
"Mày!" Mặt Tiễn Hạo liền biến sắc, tức giận nói: "Rượu mời không chịu uống đòi uống rượu phạt!"
"Bình thường lúc tôi uống rượu với người khác, đều là bị phạt, không có cách nào, trời sinh liền thích uống rượu phạt, muốn sửa cũng không sửa được." Thi Khả Nhi nói.
"Được, mày đã không biết sống ૮ɦếƭ, vậy tao cũng không cần phải xuống tay lưu tình với mày nữa." Tiễn Hạo cười lạnh một tiếng: "Đừng tưởng rằng mày hiểu chút pháp luật là có thể uy Hi*p được tao, tao cho mày biết, Tiễn Hạo tao có tiền, không sợ chút tiền thuốc men của người khác."
Ý lời này của anh ta rất rõ ràng, là muốn ra tay với Thi Khả Nhi, sau đó lại dùng tiền đến dàn xếp.
Anh ta lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, hạ giọng nói mấy câu với đối phương, liền cúp điện thoại.
Mà lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen đang đứng ở đường phố bên kia, cửa sổ xe nửa mở, người đàn ông ngồi ở trên ghế lái lười biếng dựa vào ở trên ghế ngồi, híp nửa đôi mắt thâm thúy, nhìn hai người đang tranh chấp ngoài tòa án.
Ánh mắt của anh thâm trầm, giống như bị băng sương nhuộm qua, lạnh đến mức khiến người ta ngạt thở, chỉ là khóe miệng của anh lại hất lên trên, vẽ ra một độ cong cười như không cười.
Giống như ma chủ giáng trần, cao quý, ưu nhã, lạnh lùng, cao ngạo, mỗi một chỗ trên người đều tản ra tia sáng chói mắt, dường như khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc, bị anh đầu độc.
Anh đột nhiên lấy điện thoại di động ra, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng lướt qua trên màn hình, móc số trong danh bạ ra, bấm dãy số đó.
Điện thoại tiếp thông, anh lạnh lùng mở miệng: "Trong ba phút, phái năm mươi sát thủ đến bên ngoài toà án."
Đối phương cung kính đáp lại một tiếng "Vâng." , Thi Mị liền trực tiếp treo cúp điện thoại.
Mắt Tiễn Hạo nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian không sai biệt lắm, liền nói với Trần Thế Cẩm bên cạnh: "Trần Luật sư, không phải mới vừa anh nói còn có chuyện muốn thương lượng với tôi ư, đi thôi, về sở sự vụ của anh."
Tuy rằng Trần Thế Cẩm không biết vừa rồi anh ta gọi điện thoại cho ai, nhưng mà rất rõ ràng dụng ý của anh ta, vì không rước họa vào thân, Trần Thế Cẩm liền viện cớ: "Tôi cừa nhớ tới có phần tài liệu quan trọng rơi ở trong tòa, hiện tại phải trở về lấy, Tiền tiên sinh anh đi trước đi, lát nữa chúng ta sẽ điện thoại liên lạc lại."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc