Trọng điểm những câu phía trước là ở một câu cuối cùng, đương nhiên Thi Mị cũng chỉ nghe được câu này, rốt cuộc anh buông tờ báo trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, híp nửa mắt nhìn Thi Khả Nhi ngồi ở anh đối diện, môi mỏng khẽ mở, "Phá hủy trong sạch của em?"
"Đúng vậy." Thi Khả Nhi nói: "Loại phụ nữ giữ mình trong sạch giống như em, xưa nay không chủ trương phát sinh hành vi ôm và hôn môi với đàn ông ở trước khi cưới. Cho nên với em mà nói, phát sinh những hành vi này đã là cực hạn lớn nhất, nói cách khác, trong sạch của em đã bị anh hủy."
"Trước hôn nhân không chủ trương hành vi hôn môi và ôm, vậy chi bằng suy xét hành vi quan hệ tình dục." Thi Mị ung dung thản nhiên dựng thẳng mày kiếm lên, môi mỏng khẽ nhếch, cười như không cười: "Nếu đều phá hủy, vậy không bằng hủy đến càng hoàn toàn một chút. Thi Khả Nhi. Em cứ nói đi."
"Không đồng ý, không chấp nhận." Thi Khả Nhi cũng là bình tĩnh, cho dù là khi nghe anh nói đến bốn chữ "quan hệ tình dục", cô cũng mặt không hồng tim không nhảy, so với cô nói giữ mình trong sạch, cô càng giống như là người từng trải.
"Em cảm thấy anh là đang trưng cầu ý kiến của em?" Anh dựa khuỷu tay đến trên bàn, tiến sát đến trước mặt cô thêm vài phần, ánh mắt tà khí, giọng điệu bất cần đời, nhìn kiểu gì so với người đàn ông thờ ơ không quan tâm vừa rồi giống y như là hai người.
"Chẳng lẽ không đúng ư?" Thi Khả Nhi thuận tiện dựa người ra phía sau, kéo xa khoảng cách với anh ra.
"Sự thật chứng minh em sai rồi." Anh đột nhiên đứng dậy, vươn tay liền kéo cô đến trước mặt.
Thi Khả Nhi không ngờ anh sẽ trực tiếp như vậy, dưới tình huống cả người không hề phòng bị liền bị anh nắm giữ hai tay, lực đạo anh rất lớn, hoàn toàn không lưu lại cho cô một chút dư âm có thể phản kháng hoặc là giãy dụa.
"Anh, ở dưới tình huống chưa cho phép làm ra cử động như vậy với người khác là phạm pháp."
Sau khi Thi Khả Nhi nói lời này mới phát hiện, kiến thức luật pháp này đối với anh mà nói, lại có thể không có một chút sức lực uy Hi*p, không chỉ như thế, ngược lại còn khơi dậy Dụς ∀ọηg chinh phục của anh.
Anh dùng lực kéo cô vào trong иgự¢, cúi đầu tới gần mặt của cô, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Giống như hiện tại, nếu anh muốn hôn em thì em có thể phản kháng được không? Đến phiên em nói sao?"
Nói xong, anh lại đè ép đầu xuống một chút, đưa ra động tác muốn cưỡng hôn cô.
Lúc này, mấy thực khách bàn bên cạnh cũng bắt đầu ồn ào theo: "Hôn cô ấy, hôn cô ấy, hôn cô ấy!"
Thi Khả Nhi nghiêng đầu sang bên cạnh một chút, tránh tiếp xúc khoảng cách gần với anh. Sau đó liếc nhìn về phía mọi người ồn ào bên cạnh, cong môi hồng lên, "Các ngài thật đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn ăn ăn ăn, vội vàng ăn đi, hôm nay tâm trạng bản tiểu thư tốt, tính tiền toàn bộ!"
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sôi trào, có người nói "Vậy chúng ta liền an tĩnh ăn, không quấy rầy hai vị tán tỉnh nữa.", lại có người nói "Cô gái cô ngược lại chủ động một chút đi, dạo này, hôn môi bên đường không phải là chuyện kỳ lạ quý hiếm gì", cũng có người nói "Thật sự là xứng đôi, trai đẹp mỹ nữ, còn có thiên lý hay không".
Chỉ là mọi người nói tới nói lui, nhưng vẫn rất thức thời ngừng chủ đề lại, bắt đầu chuyên tâm ăn, ăn uống miễn phí, có ai không muốn ăn đến thống khoái.
"Sảng khoái như vậy, mang tiền sao?" Thi Mị giơ môi mỏng lên, vươn một tay ra quay mặt Thi Khả Nhi lại, cưỡng chế để cô đối mặt với anh, "Nếu như không có, vậy em tốt nhất nghĩ mọi cách nịnh nọt anh, nếu không nghe lời. Anh sẽ không tốt bụng giải quyết phiền toái này cho em."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thi Khả Nhi nghe tiếng không khỏi cười, "Anh, thật không nhìn ra anh còn có một mặt kiêu ngạo như vậy."
Thi Mị dùng tay nắm lấy cằm của cô. Nâng lên trên, lúc đối diện với ánh mắt, anh lộ ra nụ cười trêu tức: "Em còn chưa thấy được rất nhiều mặt, có muốn anh phơi bày từng cái ra cho em xem không."
Thi Khả Nhi cự tuyệt nói: "Vẫn là thôi đi, em sợ em sẽ không chịu nổi. Dù sao anh và người đàn ông của chị dâu em đều là cùng một loại người, đã phúc hắc, lại bá đạo, còn kiêu ngạo khó chịu. Không biết ngay sau đó sẽ làm ra chuyện gì."
"Người đàn ông của chị dâu em", ý là chỉ Thi Vực, bởi vì bình thường cô rất ít trực tiếp gọi tên Thi Vực, đều là gọi anh là anh, vốn cho rằng vì tách Thi Vực và Thi Mị ra. Cô chỉ có thể gọi như vậy.
Thi Mị cười như không cười ừ một tiếng, sau đó hỏi: "Cho nên em vốn định tự mình giải quyết cái phiền toái này, không cho anh nhúng tay vào?"
"Đúng vậy." Thi Khả Nhi nói sảng khoái: "Bản lĩnh khác em không có, nhưng năng lực xã giao tối thiểu vẫn phải có."
"Hả?" Thi Mị híp híp mắt, dường như có chút không rõ ý lời nói này của cô.
"Anh trai, anh nghĩ đi, con người của em không có điểm gì tốt, chỉ thắng ở giá trị nhan sắc cao. Sau đó chính là, anh xem người dùng cơm trong này, có ít nhất một phần ba là đàn ông độc thân, mà ở trong những người đàn ông này, có hơn phân nửa người là thân mặc hàng hiệu. Nói cách khác, nếu như em gái của anh là em đây không có tiền trả, tùy tiện quyến rũ một người trong bọn họ liền có thể bãi giải quyết chuyện này. Về phần nịnh nọt anh gì đó, anh cảm thấy người tính cách như em sẽ biết làm à?"
"Thi Khả Nhi, em cảm thấy có anh ở nơi này, còn có đàn ông khác dám động lòng riêng với em sao?"
Ánh mắt Thi Mị có chút thâm trầm, tuy rằng anh chứa đựng nụ cười, nhưng nụ cười kia lại không có chút nhiệt độ đáng nói nào, dường như có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác rơi vào trong hầm băng.
"Tại sao không dám?" Thi Khả Nhi hỏi ngược lại anh một câu, sau đó cười, "Gác lại không nói đến chuyện quan hệ anh em, nhiều nhất hiện tại chúng ta chỉ được tính là bạn bè. Nếu như thân mật hơn một chút, cùng lắm được tính là tình nhân mà thôi. Bởi vì từ đầu đến cuối cũng anh chưa từng nói chúng ta muốn ở cùng nhau, nếu chúng ta đã không ở chung với nhau, như vậy, anh vốn không hề có quyền lợi can thiệp cuộc sống của em đâu anh trai."
"Thi Khả Nhi." Anh trầm giọng mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo xuống, trong tiếng nói lạnh như băng lộ ra chút khàn khàn, "Chừng nào thì em mới có thể không gây sự như vậy nữa."
"Lúc ૮ɦếƭ." Thi Khả Nhi cười đến rất thờ ơ, "Không thể nói chuyện, vậy em cũng không gây sự nữa rồi."
"En dám nói lại chữ thử xem."
Thi Mị dường như rất không thích nghe cô nói lời như vậy, trong đôi mắt thăm sâu lập tức phóng ra hơi thở nguy hiểm, tay nắm cái cằm của cô cũng bắt đầu dần dần tăng thêm lực đạo.
Thi Khả Nhi chỉ cảm thấy cái cằm cũng sắp bị anh Ϧóþ nát, nhưng cô vẫn không chịu thua, cũng không nhận thua, không hô một tiếng đau, cũng không kêu một tiếng, cứ thế quật cường nhìn thẳng anh, mở miệng cười: "૮ɦếƭ...."
Cô vừa dứt lời, Thi Mị liền sử dụng môi của anh ngăn chặn miệng của cô, vừa mới va chạm vào cánh môi của cô, anh liền hung hăng cắn lên, không mang theo một chút thương tiếc.
Thi Khả Nhi nếm được hương vị tinh mặn, rõ ràng đã bị anh cắn nát môi. Nhưng cô lại không cảm thấy đau, giống như nhiệt độ trên môi anh là thuốc giảm đau, có thể nhanh chóng khép miệng vết thương của cô lại.
Thi Mị cắn cô, sau đó rời khỏi môi của cô, dùng giọng điệu kiên định nhất nói cho cô biết: "Thi Khả Nhi em nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ, em là người phụ nữ của Thi Mị anh. Mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, em cũng đừng vọng tưởng rời đi từ bên cạnh anh."