Thi Mị rất ít khi nhìn thấy một mặt phụ nữ như vậy của Thi Khả Nhi, không biết nghĩ tới điều gì, cười đến thỏa mãn như vậy.
Ngày xưa ở trước mặt anh, cô không bao giờ chịu thua, cũng không nhận thua, quật cường đến làm cho người đau lòng.
Hiện tại ở trước mặt anh, cô cười đến nhu hòa, ôn nhu đến có chút không giống cô, nhưng cũng rất làm cho người đau lòng.
Anh nghiêng mắt nhìn cô một cái, ngay sau đó ung dung thản nhiên dời tầm mắt.
Nhìn không chớp mắt về đường phía trước, ưu nhã chuyển động tay lái tránh lái một cỗ xe.
Cuối cùng Thi Khả Nhi đi ra từ trong hồi ức, nhưng vào lúc này nghe được giọng nói chìm lạnh của anh: "Cửa tiệm kia không có mở nữa."
Một câu của Thi Mị chặt đứt mong muốn của cô, tuy rằng cô cũng có nghĩ qua theo thời gian trôi qua, gian tiệm cũ đó có thể đã sớm đóng, nhưng lúc nghe được anh nói như vậy, vẫn cảm thấy có chút mất mát.
Chỉ là cô không có biểu hiện ra, thu hồi một mặt làm nũng như cô gái nhỏ vừa rồi, cười cười không sao cả, "Vậy thì thôi, dù sao em cũng không phải rất muốn ăn."
Nói xong đưa tay liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, em trở về còn có tư liệu muốn xem, đi thôi, đưa em trở về."
"Ừ."
Suốt quãng đường đi, hai người không nói thêm lời nào.
Bởi vì tối hôm qua thức đêm nhịn đến rạng sáng bốn giờ, hôm nay lại bận rộn cả ngày, trạng thái của Thi Khả Nhi có chút không tốt, cô đã quen với ngủ trễ nhưng vẫn cảm thấy hơi mệt một chút.
Cô cảm thấy mí mắt rất nặng, mệt đến không thôi, vì vậy liền chỉnh thấp ghế ngồi, cách nhà còn có hơn hai mươi phút đường xe,
Cô định trước ngủ thêm một lát.
Trong mơ mơ màng màng, cô mơ hồ nghe được Thi Mị gọi điện thoại với ai đó, giống như nói một câu "Lùi thời gian đóng cửa lại một tiếng".Vừa mệt vừa buồn ngủ, cô không có tâm nghĩ nhiều, thay đổi một tư thế, rất nhanh liền ngủ thi*p đi.
Thấy cô ngủ, Thi Mị chỉnh cao điều hòa nhiệt độ, sau đó mang áo khoác che từ trên ghế sau phủ lên trên người cô, lúc này mới tiếp tục lái xe.
Mười lăm phút sau, xe dừng lại ở ngoài một tiệm ăn gần bến tàu cũ ở Thành Đông.
Tấm biển cửa hàng rất cũ kỹ, thiết bị bên trong cũng đã có chút lâu lắm rồi, vừa nhìn liền biết đây là một tiệm cũ lâu năm.
Thường ngày vào lúc này, tiệm đã đóng cửa, chỉ là hôm nay vào lúc này bên trong vẫn còn buôn bán rất náo nhiệt, kín người đầy ngập khách.
Sau khi xe dừng hẳn, Thi Mị thấy Thi Khả Nhi còn ngủ rất say sưa, liền không đánh thức cô.
Anh cũng chỉnh thấp ghế ngồi, lười biếng nằm xuống, nghiêng mặt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh ngủ đang ngủ đến rất sâu.
Đèn xe tối đen, trên mặt của cô tựa như phủ lên một lớp sáng bóng, khiến ngũ quan của cô có vẻ càng thêm tinh tế.
Đôi mắt đẹp khẽ nhắm, lông mi thật dài đang khẽ rung động, cô ngủ rất say, nhưng dường như có chút bất an, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.
Thi Mị đưa tay tới, động tác êm ái đặt lên mặt của cô, sau đó dời đi theo trên mặt của cô, dừng lại trên trán của cô.
Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng giãn mi tâm ra cho cô, vuốt một mảnh nếp nhăn hẹp dài này lên.
Hoặc có lẽ bởi vì anh ᴆụng vào mà có cảnh giác, Thi Khả Nhi bị đánh thức, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại gấp mười lần ở trước mặt cô, mà tay của anh, đang đặt ở trên trán cô, duy trì một khoảng cách rất mờ ám với cô.
"Anh, anh sờ em làm gì." Cô hỏi anh.
Ánh mắt Thi Mị thâm trầm nhìn cô, không trả lời vấn đề của cô, qua khoảng hơn mười giây, anh mới không nhanh không chạy thu tay về, sau đó nói: "Dò xét một chút nhiệt độ cơ thể của em, xem em có phải phát sốt rồi không."
"Viện cớ." Thi Khả Nhi trực tiếp vạch trần anh, "Anh nhất định là cảm thấy lúc em ngủ quá quyến rũ, sau đó kìm lòng không được sờ soạng em."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Phụ nữ không thể quá nuông chiều."
Thi Mị lạnh lùng ném xuống một câu, liền đẩy cửa xe ra xuống xe, trước khi đóng cửa xe, anh lạnh nhạt quét nhìn Thi Khả Nhi, ý bảo cô xuống xe.
Thi Khả Nhi lại không có ý định cứ như bỏ qua cho anh vậy, cười nhấn mạnh một câu: "Anh, không giải thích đồng nghĩa với che dấu, không che dấu đồng nghĩ với sự thật."
Đáp lại cô, là âm thanh cửa xe đóng lại, bởi vì Thi Mị không dám đảm bảo ngay sau đó anh có thể bởi vì bị cô khiêu khích mà làm ra chuyện gì khác người với cô không.
Anh đốt một điếu thuốc hút, dựa vào trên xe, động tác tùy ý lại lười nhác tăng thêm cho anh vài phần hương vị quyến rũ.
Dù cho thân ở trong hoàn cảnh tăm tối như vậy, anh cũng được chú ý, trong ngõ nhỏ thỉnh thoảng sẽ có một hai người qua đường đi qua, cũng sẽ nhìn anh thêm vài lần.
Thi Khả Nhi xuyên qua cửa sổ xe quan sát hoàn cảnh bốn phía một chút, đầu tiên là cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng sau khi nhìn thấy mấy tòa nhà có tính dấu hiệu liền nhớ đến, ngỏ hẻm này là phố đông của bến tàu cũ.
Cô vội thu hồi gấp xếp cất kỹ áo khoác ở trên người, sau đó điều khiển ghế ngồi lại cởi dây an toàn xuống xe.
"Anh, không phải anh nói tiệm này đóng cửa rồi sao?"
Tuy rằng đã có rất nhiều năm không đến đây, nhưng Thi Khả Nhi vẫn là liếc nhìn liền nhận ra này tiệm Lỗ Vị cũ này.
Tới nơi này lần nữa, giống như tìm về cảm giác lúc nhỏ, Thi Khả Nhi tự nhận mình không phải là một người cảm tính, thế nhưng một khắc này, cô phát hiện mình trở nên yếu đuối, trong lòng không khỏi có chút ê ẩm.
Thi Mị không nói gì, chỉ là ngửa đầu chậm rãi phun ra một vòng khói, nhìn vòng khói đánh cuốn dung nhập vào trong không khí, lại bị gió đêm từ từ thổi tan, anh mới dụi điếu thuốc đi về phía cô.
"Đi thôi." Anh dắt tay của cô, lôi kéo cô đi vào bên trong, tất cả đều tự nhiên như vậy.
Sau khi vào tiệm, hai người tìm một chỗ ngồi xuống, ông chủ chú ý tới bọn họ, vội thả công việc trên tay xuống tới hỏi thăm bọn họ muốn ăn cái gì.
Ông chủ là một ông bác khoảng 60 tuổi, tóc hoa râm, bởi vì năm tháng ăn mòn, trên mặt có thêm rất nhiều nếp nhăn.
Thi Khả Nhi không có bản lĩnh nhìn qua là không quên được, nhưng cô lại còn nhớ rõ này ông bác này, hơn nữa ấn tượng với ông rất sâu.
Bởi vì lúc còn trẻ ông bác này gặp một tai nạn xe dẫn đến hai chân bị thương nghiêm trọng hành động bất tiện, cho nên ông đi đường đều khập khiễng.
Vừa rồi lúc ông bác bước nhanh tới đây gọi bọn họ, cô liền chú ý tới một chi tiết này.
Không ngờ đã cách nhiều năm, căn tiệm này vẫn là căn tiệm này, ông chủ vẫn là ông chủ này.
Dựa theo quy củ cũ, Thi Khả Nhi gọi lại món ăn từng ăn năm đó thêm một lần nữa, một đĩa tôm, một đĩa cua, còn có rất nhiều rất nhiều hải sản.
Trong lúc đợi ăn, Thi Khả Nhi cầm đôi đũa duy nhất trên bàn vuốt vuốt, chơi chơi, cô lại cảm thấy có chút nhàm chán, vì vậy để đũa xuống nhìn Thi Mị ngồi ở đối diện cô, gọi: "Anh."
Thi Mị đang cúi đầu xem báo chí, sau khi nghe được giọng nói của cô không có đưa ra phản ứng khác, chỉ là lạnh lùng "Ừ" một tiếng.
Thấy anh ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, Thi Khả Nhi hơi có chút không vui, cô nhíu mày nói: "Anh không lời gì muốn nói với em sao?"
"Nói gì?" Anh ngẩng đầu liếc cô một cái, sau đó lại cúi đầu xuống, tiếp tục lật xem báo chí.
Thi Khả Nhi: "Tay của em bị anh dắt, miệng bị anh hôn, thân thể bị anh ôm, mặt cũng bị anh sờ soạng, có phải anh hẳn nên cho thấy một chút thái độ rồi không. Anh nói em cứ không rõ ràng bị anh chiếm lợi như vậy, phá hủy trong sạch, về sau phải đi ra ngoài gặp người như thế nào."