Thi Khả Nhi chuyển mắt cho Thẩm Chanh, ý bảo cô trước tiên mang hai tên nhóc kia rời đi.
Bởi vì cô cảm thấy, tuy rằng chỉ số thông minh và EQ của hai tên nhóc kia đều cao, năng lực thừa nhận cũng rất mạnh, nhưng muốn để cho bọn chúng đột nhiên tiếp nhận loại sự thật cô út trở thành bác gái , bác trai biến dượng này, vẫn có chút tàn khốc.
Đọc hiểu ánh mắt của Thi Khả Nhi, Thẩm Chanh tiến lên nói bâng quơ vài ba câu phai mờ tò mò của Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước, để người giúp việc đến mang hai người bọn chúng trở về phòng.
Sau khi hai tên nhóc kia trở về phòng, Thi Khả Nhi và Thẩm Chanh bỏ lại Thi Mị và Thi Vực đi xuống lầu.
Ngồi xuống ở trên ghế sofa, Thẩm Chanh rót một ly rượu đỏ đưa cho Thi Khả Nhi.
Sau khi Thi Khả Nhi nhận ly rượu, liền trực tiếp bỏ vào trên bàn trà, "Loại rượu này em vẫn là ít ᴆụng cho thỏa đáng, tránh cho say khướt."
Thẩm Chanh lắc lư ly rượu một chút, đưa tới bên miệng khẽ nhấp một ngụm, sau đó cười: "Say khướt không phải rất tốt ư, ít nhất khiến cho em làm những chuyện vẫn muốn làm nhưng không dám làm."
"Nói rõ một chút, không phải không dám làm, mà là không muốn làm. Không muốn làm chị hiểu không, dù có ý nghĩ kia, cũng không có xúc động kia." Thi Khả Nhi cải chính.
"Không có xúc động kia mà em còn xúc động như vậy, dã chiến ở trong phòng ăn với Thi Mị? Hơn nữa còn làm đến như vậy ...."
"Ngừng!" Thi Khả Nhi ngắt lời cô, nhướng mi nói: "Lúc ấy tụi em chỉ là đang nói cuộc sống mà thôi, không có một chút quan hệ với dã chiến, còn có, em đây không gọi là kêu la, là kêu rên."
"Chị biết các em là đang nói cuộc sống, hơn nữa còn là nói cực kỳ xâm nhập một loại kia, đều kìm lòng không được kêu rên ra tiếng." Thẩm Chanh ưu nhã lắc lư ly rượu đỏ trong tay, cười đến có chút hư hỏng: "Nói thật, hoàn toàn không ngờ hai người sẽ tiến triển đến nhanh như vậy, lúc này mới vừa tốt hơn, liền làm lên rồi."
Nghe được cô nói như vậy, Thi Khả Nhi thật cũng không gấp, chỉ là không nhanh không chậm mở miệng: "Chị dâu chị đây là vào trước là chủ, nói cách khác, khi chị thấy được cửa phòng bao đóng chặt cũng đã liên tưởng đến hình ảnh có chút không thích hợp cho trẻ em rồi. Tổng hợp từ trên cho ra một cái kết luận, tư tưởng chị quá không đơn thuần, mỗi ngày nghĩ đều là một chút chuyện nam hoan nữ ái."
Thật ra Thi Khả Nhi phân tích cũng không phải không có đạo lý, lúc ấy Thẩm Chanh vừa nghe được một ít âm thanh "Ưm", rất tự nhiên liền nghĩ đến hình ảnh hai người quyện vào nhau.
Mặc dù nói cô là bị Thi Vực dạy hư, nhưng bây giờ tư tưởng cô quả thật không thế nào đơn thuần.
Mà cô cảm thấy chính là, dù sao xấu cũng đã xấu rồi, vậy thì xấu đến càng hoàn toàn một chút đi, kéo càng nhiều phụ nữ vào hàng ngũ không đơn thuần.
"Em muốn bao không? Chị mua rất nhiều, có thể cho em mấy hộp về dùng." Nhìn Thi Khả Nhi, Thẩm Chanh nghiêm trang hỏi.
"Một hộp mấy bao?" Thi Khả Nhi hỏi ngược lại.
Thẩm Chanh: "Bảy cái."
Thi Khả Nhi ồ một tiếng nói: "Một hộp chỉ bảy cái, vậy làm sao đủ, một ngày chúng ta làm bảy lần, một lần dùng ba cái."
Thẩm Chanh: "...."
Rốt cuộc đạo hạnh của cô còn chưa sâu bằng Thi Khả Nhi.
Hai người lại trêu chọc nhau vài câu, cuối cùng nói vào chủ đề chính, Thẩm Chanh hỏi cô: "Hiện tại các người xác định quan hệ chưa?"
"Xem như thế đi." Thật ra Thi Khả Nhi cũng không phải rất rõ ràng quan hệ bây giờ của mình với Thi Mị, bởi vì cô và anh cũng không có nói rõ.
Chỉ có điều, mặc dù anh không có nói với cô "Chúng ta ở cùng nhau" như vậy, nhưng nụ hôn anh cho cô là đang biểu đạt, anh muốn ở cùng với cô.
Nếu không dùng tính tình của anh, vào lúc anh không xác định ở cùng với một người, anh tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thi Khả Nhi vẫn luôn cảm thấy, trong cuộc đời của đàn ông, ít nhất cũng nên phải vì người phụ nữ của mình mua băng vệ sinh mười lần.
Bởi vì đến một ngày nào đó, người phụ nữ sẽ vì anh ta thai nghén một đứa bé, mười tháng hoài thai, ít nhất mười tháng sẽ không tới kinh nguyệt.
Rất nhiều đàn ông sẽ cảm thấy, nhờ anh ta, nếu không phải có anh ta, hàng tháng phụ nữ còn phải chịu đau đớn từ băng vệ sinh.
Cũng rất ít có đàn ông ý thức được, phụ nữ vì anh ta sinh một đứa bé thì thân thể sẽ hao tổn tới trình độ nào.
Cho nên thường có người nói, đàn ông đều là ích kỷ, bọn họ chỉ cầu vui vẻ nhất thời.
Nhưng Thi Khả Nhi rất rõ ràng, Thi Mị không phải là một người đàn ông ích kỷ, lúc đối mặt với bất kỳ một việc gì, anh sẽ đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ thay người đó, mặc kệ là trước kia hay là hiện tại, mặc kệ là đối với người khác hay là đối với cô.
Anh có thể để tôn nghiêm xuống, buông cao ngạo của anh xuống, là mua băng vệ sinh cho phụ nữ của mình, đây nói rõ anh là rất đàn ông.
Đàn ông như vậy là rất có mị lực, dù hôm nay anh chỉ là một người đàn ông bình thường trong mấy ngàn người, chỉ là một người đàn ông xấu xí, trên người cũng tản ra sáng bóng quyến rũ như vậy.
Thi Khả Nhi đứng cách anh mười mét xa nhìn anh, nhìn anh gỡ từ trên kệ hàng xuống một bao lại một bao băng vệ sinh bỏ vào trong xe mua đồ, cô kìm lòng không được nở nụ cười.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên anh mua băng vệ sinh cho cô, nhưng cô vẫn cảm thấy rất bất ngờ.
Cô không ngờ anh sẽ biết thời gian hành kinh của cô, cũng không ngờ anh sẽ bởi vì một câu của cô mà đoán được cô muốn mua cái gì.
Nói không cảm động, đó là giả.
Ít nhất hiện tại cô biết, thật ra trước khi anh thổ lộ vào hôm nay anh cũng đã quan tâm cô rồi. Tuy rằng nhiều khi anh cho cô cảm giác đều là một loại trạng thái thờ ơ không quan tâm, nhưng kỳ thật anh là quan tâm cô.
Không kiềm được nghĩ đến lúc còn nhỏ, khi đó lần đầu tiên kinh nguyệt tới, cô cho là mình là mắc phải bệnh nan y gì đó, bị dọa ૮ɦếƭ khi*p.
Khi đó cô còn ở nhà họ Thi, bởi vì ba mẹ đều vội buôn bán ở nước ngoài không có tâm quan tâm cô, thím lại vì chuyện công việc nên có chút sơ sót cô, không tìm được đối tượng thổ lộ hết, cô cảm thấy rất bất lực, vì vậy liền khóa mình ở trong phòng khóc suốt cả một buổi tối.
Đến khi sáng ngày hôm sau, anh của cô đập mở cửa phòng, lúc tóm cô từ trong chăn ra, cô vẫn đang khóc, ánh mắt sưng lên như bánh bao, đặc biệt khó coi.
Cô vừa khóc vừa đánh anh, mắng anh người xấu, nói anh khi dễ người, về sau không có cô gái thích.
Nhưng anh lại đặc biệt bình tĩnh đáp lại cô một câu, "Không có người yêu thích anh cũng sẽ không chấp nhận cho em thích" .
Cô phản bác anh, nói cô chính là không gả ra được cũng sẽ không chấp nhận thích anh, không ngờ anh lại chỉ vào một mảng đỏ lớn trên giường đơn, nói: "Em trước đảm bảo mình sẽ không chảy máu tới ૮ɦếƭ rồi nói sau."
Cô sợ tới mức lại khóc lớn lên, sau đó liền co lại đến góc tường lau nước mắt, một phen nước mũi một phen nước mắt, muốn có bao nhiêu uất ức liền có bấy nhiêu uất ức.
Anh nhìn không được, lục soát từ trong web. "Kiến thức sinh lý của phái nữ" cho cô xem, trình bày tri thức kinh nguyệt với cô. Sau khi đi mua băng vệ sinh cho cô, dùng ban ngày, dùng ban đêm, loại dài hơn, tóm lại chỉ cần là chắc năng khác nhau, anh đều mua trở về, còn dạy cô dùng như thế nào.
Lúc ấy quá u mê, không biết chuyện âи áι giữa nam nữ là cái gì, cho nên cũng không có cảm thấy hình thức chung ᴆụng có hai người có cái gì không ổn.
Hiện tại nhớ tới mới phát hiện, thì ra đã sớm ở nhiều năm trước, giữa cô và anh đã có một thứ gì đó gọi là "Tình yêu" đang nảy sinh rồi.