Lần này, chủ xe hoàn toàn nổi giận, vung nắm tay liền hung hăng đập lên cửa kính xe một chút: "Xem như anh lợi hại! Anh chờ đó cho tôi!"
Nói xong, anh ta xoay người hung hăng hùng hổ đi về trên xe, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Có lẽ là có người quen ở cục quản lí giao thông và đội trưởng cảnh sát giao thông, anh ta nói bâng quơ vài ba câu rõ ràng chuyện đã xảy ra, đối phương đáp ứng anh ta lập tức cho người tới đây xử lý.
Sau lưng có chỗ dựa, chủ xe cậy mạnh, nghĩ dù sao gấp cũng không gấp được, dứt khoát liền đốt một điếu thuốc hút, anh ta buông lỏng tâm lý thành ở nơi này xem náo nhiệt, dù sao nhìn xe tải kéo xe phía trước đi cũng là một chuyện rất thú vị.
Kết quả không biết thế nào, cục quản lý giao thông và đội trưởng cảnh sát giao thông vừa đến, lại bỏ qua mấy chục chiếc xe bị chận ở phía sau, chạy đến trước xe Thi Mị, vừa dâng thuốc lá vừa đốt thuốc, còn cúi đầu khom lưng.
Chủ xe kia lúc ấy liền ngây ngốc, nghĩ những người kia có phải lầm đối tượng rồi không, vì vậy vội bước xuống xe xem xét, kết quả bị mấy cảnh sát giao thông ngăn cản ở một bên, không cho anh ta đi qua.
"Ôi chao tôi nói ...."
Lúc chủ xe đang nói chuyện, bị một người cảnh sát giao thông trong đó cắt đứt: "Chiếc xe dừng phía trước kia, bình xăng rò dầu cộng thêm nhiệt độ thời tiết cao, rất có thể sinh ra hiện tượng tự cháy. Loại tình huống này rất nguy cấp, cần lập tức xử lý, anh đừng làm ồn, đến đằng sau chờ đi."
"Rò dầu?" Chủ xe khom lưng liếc mắt nhìn xe của Thi Mị, sau đó hoài nghi nhìn về phía cảnh sát giao thông, "Không có rò dầu nha ...."
Cảnh sát giao thông đó chẳng muốn nói nhảm với anh ta, sau khi liếc qua liền lại đi đến bên cạnh, cùng mấy người còn lại hết lòng nịnh nọt Thi Mị.
Cuối cùng vào năm phút sau, Thi Mị cho nổ máy lần nữa, lái xe đi.
Mà lúc anh lái xe đi, là đèn đỏ ....
Nói cách khác, Thi Mị đang vượt đèn đỏ ở trước mặt cảnh sát giao thông, đã làm chuyện phạm pháp.
Chủ xe kia cũng quan sát được một chi tiết này, vì vậy tìm cảnh sát giao thông lý luận: "Xe của anh ta dừng lại tạo thành bế tắc giao thông miễn cưỡng có thể bỏ qua, nhưng anh ta vượt đèn đỏ thì giải thích thế nào? Các người làm như vậy, là đang dung túng người khác, hướng dẫn người khác phạm tội! Tôi nói cho các người biết, lát nữa tôi nhất định sẽ đi nghành liên quan trách cứ các người. Hơn nữa trên xe tôi có bản ghi chép lái xe, một khi tôi nộp những video này lên, các người, ha ha, liền tiêu rồi!"
Nói xong, anh ta cũng không đợi đáp lại liền nổi giận hầm hầm lên xe, thừa dịp lúc vẫn còn đèn xanh liền lái xe đi.
Kết quả khiến chủ xe kia không ngờ chính là, anh ta sẽ bị cản lại ở một đầu đường, sau đó bị mấy gười áo đen kéo xuống xe, kéo vào một trong một hẻm nhỏ, hung hăng bị đánh một trận.
Điểm ૮ɦếƭ người là chính Audi Q7 màu đen của anh ta, bị giội sơn đỏ, đã hoàn toàn thay đổi ....
Thi Khả Nhi là nhìn thấy tin tức này vào giữa trưa, tiêu đề tin tức là: « tài xế tùy hứng, dừng xe trái quy định ở ngã tư đường nửa tiếng dẫn đến bế tắc » .
"Sư phụ, đây không phải là xe của chị sao?" Ngụy Thâm Thâm tinh mắt, liếc nhìn liền nhìn thấy bảng số xe đằng sau chiếc xe việt dã này, nhận ra đó là xe của Thi Khả Nhi.
Thi Khả Nhi ung dung thản nhiên nói: "Người lái xe là anh chị, trong nhà có chút ít tiền, cho nên tương đối tùy hứng."
"À như vậy ư...."
"Ừ, ăn cơm đi, buổi chiều còn phải gặp mặt với đương sự."
Nhìn như không quá chú ý tin tức này, nhưng trên thực tế Thi Khả Nhi đã từ đó phân tích ra được một chút.
Chuyện xảy ra lúc ấy, có lẽ là lúc cô và Thi Mị gọi điện thoại, điều này cũng chứng minh lúc ấy lời của cô phát huy tác dụng, thành công chọc giận anh, nếu không dùng cá tính của anh tuyệt đối sẽ không gây ra loại chuyện ngây thơ này.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thi Khả Nhi nhận được điện thoại Thẩm Chanh gọi tới, có lẽ cô nhìn thấy tin tức, vừa mở miệng liền hỏi: "Dừng xe ở ngã tư đường không đi, Thi Khả Nhi, em đây là đang bôi đen mình à?"
"Chị dâu, chuyện này không có quan hệ gì với em. Em là một luật sư, tuyệt đối sẽ không làm chuyện trái pháp luật." Thi Khả Nhi giải thích.
"Em chắc chứ?"
"Được rồi, có một lần."
Thi Khả Nhi nói quả thật không giả, làm luật sư qua nhiều năm như vậy, cô gặp qua phiền phức không ít, có muốn Gi*t cô, có muốn hại cô, còn có nghĩ kéo cô xuống ngựa, nhưng vào lúc ứng đối, cô vẫn luôn chọn dùng chính là cách chính quy, cũng không làm chuyện vượt quá giới hạn.
Duy nhất một lần, là lúc giúp Thẩm Chanh điều tra Cố Liên Thành, để người bạn hacker của mình xâm nhập máy vi tính của Cố Liên Thành.
Nhưng, lúc chân tướng Tần Nghê bị Gi*t hại được cảnh sát tra ra, Thi Khả Nhi thẳng thắn chuyện này với cảnh sát, thừa nhận mình vì tìm ra chân tướng mà vượt quá giới hạn, thỉnh cầu xử phạt.
Cũng may cảnh sát nể tình cô có công lao, vì vậy quyết định ưu khuyết điểm tương đương, không truy cứu trách nhiệm pháp luật của cô.
"Xe của em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Chanh lại hỏi.
"Anh của em đó." Thi Khả Nhi nói: "Em vốn định bảo anh ấy lái xe em đi sơn mới, nào ngờ trên nửa đường anh ấy trúng gió gì, xe dùng ở đầu đường đèn xanh đèn đỏ không đi thì thôi, còn đánh người ta nữa."
Thật ra Thi Khả Nhi cũng không biết chuyện Thi Mị phái người dạy dỗ chủ xe kia, chỉ là đúng lúc người kia cầm một đoạn video tìm đến cô, nói muốn khởi tố đội trưởng đội cảnh sát giao thông.
Nói gì mà, biết pháp phạm pháp còn dung túng người khác phạm tội, dẫn đến anh ta đã bị người thương tổn thân thể và tinh thần.
Thi Khả Nhi liền đẩy vụ án đó đi ngay lập tức, không phải lo lắng thua kiện, mà là đoán được chuyện người bị hại bị đánh có liên quan với Thi Mị, bởi vì lúc ấy chủ xe kia từng phát sinh tranh chấp với anh, cuối cùng huyên náo tan rã trong không vui.
Đàn ông nhà họ Thi, mỗi người đều là loại người không chọc nổi, bá đạo chuyên trị thì thôi, còn tâm ngoan thủ lạt, khiến người ta sống không bằng ૮ɦếƭ chỉ bằng một câu nói.
"Ha ha!" Sau khi Thẩm Chanh nghe xong lời của cô nhịn không được bật cười, "Vẫn cảm thấy anh ấy rất thành thục, không ngờ lại có thể cũng sẽ có một mặt ngây thơ như vậy. Thi Khả Nhi, em nhặt được bảo vật rồi."
"Chị dâu, chị đủ rồi nha." Thi Khả Nhi nhíu mày, "Em thích anh ấy không sai, thương anh ấy cũng không sai, nhưng từ đầu đến cuối cảm thấy giữa anh ấy và em có một rào cản không vượt qua nổi. Anh ấy càng tốt với em, em lại càng cảm thấy anh ấy coi em như em gái, nhiều khi cảm giác anh ấy cho em đều là: \'Em có thể quen bạn trai, nhưng nhất định phải trải qua sự cho phép của anh\'. Chị dâu, chị nói hai chúng ta có phải bị bệnh hay không! Mỗi ngày đều thương tổn lẫn nhau, nhưng lại không nỡ để cho đối phương chịu một chút thương tổn."
"Chị nhìn ra được anh ấy đang quan tâm em, không chỉ là sự quan tâm đơn thuần của anh trai với em gái, còn có một loại tình cảm khác ở bên trong. Anh ấy không biểu hiện ra không phải bởi vì không quan tâm, mà là vì quá quan tâm. Lúc một người đàn ông sợ có một ngày sẽ mất đi một người phụ nữ, anh ta sẽ tận lực che dấu tình cảm của mình."
Mặc dù Thẩm Chanh chưa từng tán gẫu đề tài này với Thi Mị, nhưng nhiều khi từ trong ngôn hành cử chỉ của anh vẫn có thể bị nắm bắt được một chút gì đó, ví dụ như anh lái xe của Thi Khả Nhi đi sơn mới, người bình thường thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng theo ý cô, đây cũng là biểu hiện của tình yêu.
Bởi vì chỉ có yêu một người, mới sẽ vì cô mà làm một vài chuyện chưa bao giờ làm.