Chọc Giận Bảo Bối - Chương 574

Tác giả: Hề Yên

Nghe được âm thanh buồn nôn của Thi Khả Nhi, ánh mắt Thi Mị đầu kia điện thoại lạnh đi vài phần, anh lạnh lùng mở miệng nói: "Thi Khả Nhi, anh đã cảnh cáo em rất nhiều lần, bảo không cho em bụng rỗng uống cà phê, rất tổn thương dạ dày, sao em luôn không nhớ lâu!"
Có thể cho rằng Thi Khả Nhi khó chịu là vì bụng rỗng uống cà phê, bởi vì Thi Mị biết được thói quen này của Thi Khả Nhi, mà trước đó anh cũng từng nhắc nhở cô rất nhiều lần, nói bụng rỗng uống cà phê tổn thương dạ dày, bảo Thi Khả Nhi sửa thói quen xấu này lại.
Chỉ là Thi Khả Nhi không biết yêu quý thân thể của mình, vẫn luôn không có đặt lời của anh ở trong lòng, ở dưới tình huống không ăn sáng, uống cà phê sẽ không tốt lắm.
"Không liên quan đến cà phê, em cũng không phải là lần đầu tiên uống." Thi Khả Nhi để sữa tươi xuống, bưng cà phê qua uống một ngụm, lúc này mới đè cảm giác không thoải mái của dạ dày xuống.
"Vậy vừa rồi em nôn thứ gì?" Giọng Thi Mị rất trầm lắng, nghe vào có chút ẩn giận.
"Dạ dày không thoải mái liền nôn thôi." Thi Khả Nhi trả lời cũng rất dứt khoát.
"Tại sao dạ dày không thoải mái mà em cũng không tìm được một chút nguyên nhân ư?"
"Có thể là mang thai, không phải tháng trước có một buổi tối em uống rượu say ư, kết quả tỉnh lại phát hiện ở trên giường anh. Trực giác nói cho em biết, anh đã làm gì đó với em." Thi Khả Nhi nói xong, xoay người đi đến bên cửa sổ, đi đến cửa sổ sát đất vươn tay kéo màn cửa sổ phía trước ra, dựa thân thể đến trên cửa sổ thủy tinh bên cạnh, nhìn cả thành phố phồn hoa, nhếch môi nở một nụ cười xấu xa.
"Thi Khả Nhi." Thi Mị nhấn mạnh giọng nói mở miệng, dường như có chút lệ khí xuyên qua ống nghe di động truyền tới: "Giữa chúng ta có phát sinh gì hay không, chẳng lẽ em không biết rõ."
"Biết rõ." Thi Khả Nhi cười nói: "Lúc ấy toàn thân em đau nhức như là bị xe nghiền qua, sau đó em tra baidu một chút. Khụ, giống như là chứng thực tổng hợp tính yếu."
Thi Mị: "...."
Thi Khả Nhi: "Nói thật nha anh trai, nếu em thật sự mang thai thì phải làm sao đây. Phải biết rằng thân phận hiện tại của chúng ta vẫn chưa công khai, trước mắt vẫn là quan hệ anh em."
"Thi Khả Nhi, em đừng giả bộ hồ đồ ở trước mặt anh." Lúc dù tối hôm đó cô say, nhưng lại hoàn toàn thanh tỉnh hơn bất cứ lúc nào, lúc anh mang nước ấm tới chẳng qua chỉ là muốn lau mặt cho cô một chút, kết quả cô liều mạng che chở trước иgự¢, trong miệng còn la hét: "Nam nữ thụ thụ bất thân, đặc biệt nam nữ quan hệ không thân thiết giống như chúng ta vậy, chúng ta là anh em, anh em ruột, không thể làm loạn, không thể làm xằng làm bậy.... Không thể dắt tay, không thể ôm, không thể sờ không thể ᴆụng vào.... Càng không thể ngủ.... Anh hiểu không...."
Lúc ấy Thi Mị nổi giận một trận, vì vậy ném một mình Thi Khả Nhi vào phòng, về phần sáng hôm sau cô tỉnh lại sẽ cảm thấy toàn thân đau nhức, hoàn toàn là bởi vì chính cô lăn tăn.
Anh chạm cũng chưa từng chạm vào cô, nếu cô hoài thai liền kỳ quái rồi.
"À, nếu anh thật sự không làm gì với em, vậy em rất có thể mang thai của người khác." Thi Khả Nhi trầm tư một lúc, nói: "Em định tan việc đi bệnh viện làm kiểm tra, nhìn xem có phải mang thai rồi không. Nếu mang thai, em phải đi tìm ba của đứa nhỏ."
Thi Mị đang lái xe, sau khi nghe lời này của cô, con ngươi lạnh lùng như nhiễm sương lạnh, anh đột nhiên đạp xuống thắng xe, cho xe dừng lại, bởi vì ngừng quá mau, khiến cho xe đằng sau suýt nữa tông vào đuôi xe.
"Có biết lái xe hay không! Thật là!"
Chủ xe đằng sau thò đầu ra từ cửa sổ xe, hờn trách bóng gió bày tỏ ra bất mãn của mình, sau đó lại ngồi trở lại ghế lái, ấn mãnh liệt còi trước mặt.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tâm trạng Thi Mị vốn đã bị Thi Khả Nhi phá hỏng, vừa nghe phía sau truyền tới tiếng kèn vang lên không ngừng, càng cảm thấy lòng dạ rối bời.
Anh nâng cửa sổ xe lên, cúp điện thoại của Thi Khả Nhi, sau đó móc một dãy số ra gọi đi.
Điện thoại vừa tiếp thông, anh lạnh lùng nói: "Biển số xe DYH0399, xử lý sạch."
Đối phương đáp lại một tiếng "Vâng.", Thi Mị liền cúp điện thoại, thuận tay ném điện thoại di động đến chỗ ngồi bên cạnh, sau đó bắt đầu nhắm mắt thư giãn.
Xe của anh dừng ở nơi cách đèn xanh đèn đỏ không xa, lúc này đúng lúc là đèn xanh, bởi vì anh chận ở phía trước, xe đằng sau không thể thông hành.
Đèn xanh chỉ có thời gian ba mươi giây, mà bởi vì khoảng thời gian này chính là giờ đi làm cao điểm, cho nên rất nhanh trở nên hỗn loạn, hơn mười chiếc xe ngừng ở phía sau.
Chủ chiếc xe dừng sau xe Thi Mị đợi đến không nhịn được, lại mãnh liệt ấn còi một trận, xoa Ϧóþ hơn một lúc lâu, thấy xe phía trước vẫn chưa có ý định muốn lái đi, anh dứt khoát xuống xe định đi nói lý.
Chủ xe gõ vang cửa sổ xe của Thi Mị, nói: "Anh em, anh cũng không thể không đạo đức như vậy, tuyến đường này là đường một chiều, xe lái vào đây chẳng những không thể quay đầu còn không còn cách lái đi nơi khác. Anh dừng xe ở đây, là cố tình gây khó dễ với người khác đúng không. Mới vừa sáng sớm, lái xe ra ngoài không phải vội vàng đi làm chính là vội vàng đi công tác, anh thật oách, chậm trễ thời gian nhiều người như vậy!"
Hôm nay Thi Mị lái chính là một xe việt dã bình thường, chính xác mà nói, là xe yêu thích của Thi Khả Nhi, cũng chính là "Lão công" cô thường gọi.
Bởi vì ngày hôm qua lúc Thi Khả Nhi lái xe đã xảy ra va chạm với chiếc xe khác, để lại một vết trầy rất dài ở trên đầu xe, cô xưa nay lại yêu cầu rất cao với chính mình, không chịu được trên xe yêu thích của mình có tỳ vết nào, cho nên liền nhờ cậy Thi Mị có thể giúp một việc, lái đến xưởng sửa chữa bảo trì xe ô tô sơn lại xe một chút.
Thi Mị vốn cũng không tính giúp việc này, một là bởi vì anh không có nhàn hạ thoải mái đi xưởng sửa chữa bảo trì ô tô đó, hai là cảm thấy gần đây Thi Khả Nhi bị anh làm hư, một chút chuyện nhỏ cũng muốn giao cho anh.
Nhưng ở dưới quấn quýt chặt lấy và nhõng nhẽo cứng rắn của Thi Khả Nhi, anh vẫn là thỏa hiệp, đích thân lái "Lão công" của Thi Khả Nhi đi.
Giá cả chiếc xe này của Thi Khả Nhi khoảng hai mươi vạn, chỉ có thể coi là xe cỡ trung, mà chiếc xe ngừng ở phía sau là một cỗ xe Audi Q7, phía chính phủ báo giá: 50,38 -79,88 vạn.
Có thể cũng là vì giá xe cách xa quá lớn, thái độ vị chủ xe kia đương nhiên không tốt bao nhiêu, dù sao Audi Q7 anh ta lái có thể mua ba chiếc xe Thi Khả Nhi lái rồi.
Chỉ là phản ứng của Thi Mị cũng có chút quá mức lạnh nhạt, anh mở con ngươi ra lạnh lùng liếc nhìn đối phương, vươn tay chậm rãi sửa sang lại cổ áo sơ mi mình một chút, sau đó,.... Một lần nữa nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Chủ xe nổi giận: "Vị tiên sinh này, bây giờ tôi cảnh cáo anh lần nữa, bây giờ anh tốt nhất lập tức lái xe đi, nếu không tôi gọi một cuộc điện thoại tới cục quản lý giao thông, để người ta đến kéo xe của anh đi!"
Nhưng anh ta không đợi được đáp lại của Thi Mị, không kiềm được cảm thấy có chút bực mình, rõ ràng anh ta ở phía có lý, nhưng hiện tại lại giống như anh ta đang cố tình gây sự.
Lần này, Thi Mị ngay cả mắt cũng lười mở rồi.
Anh nhắm mắt lại, lười biếng gối hai tay ở phía sau cổ, vẻ mặt thoải mái, không hề bị người và sự vật bên ngoài quấy nhiễu.
Ánh mặt trời từ cửa sổ xe chiếu vào trong xe, chiết xạ ở trên mặt anh, trên người, phủ lên cho anh một lớp sáng bóng quyến rũ, kiêu ngạo độc lập giống như vương giả, có vẻ vô cùng chói mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc