Hôn lễ chuẩn bị kết thúc, đến nội dung ném hoa cô dâu, tất cả cô gái chưa lập gia đình lần lượt vọt tới trước đài, Thích Cảnh Nhân cũng chen chúc trong đám người, muốn ςướק được bó hoa cô dâu biểu tượng của hạnh phúc và hôn nhân.
Tần Thiếu Bạch đứng cách đó không xa, mắt mang nhu tình nhìn về phương hướng của Thích Cảnh Nhân, hóa tình yêu với cô thành ôn nhu vô hạn.
Tô Man Ngưng ngồi ở chỗ khách mời ngẩn người, Tống Trí Kha chú ý tới cô, vì vậy đi qua hỏi cô, "Cô không đi sao?"
Anh chỉ là đoạt hoa cô dâu.
"Vẫn là không nên." Tô Man Ngưng ngẩng đầu lên cười với anh, "Tôi đã đính hôn, nếu đi sẽ không tốt lắm."
"Ngược lại." Tống Trí Kha giương môi cười cười, "Dù sao hôn lễ của chúng ta cũng sắp rồi, hoa cô dâu cứ để lại cho bọn họ đoạt đi."
Tô Man Ngưng nghe được anh nói như vậy, ít nhiều gì vẫn có chút kinh ngạc, bởi vì vào lúc đính hôn Tống Trí Kha từng nói sẽ tìm cơ hội giải trừ hôn ước, nói cách khác xưa nay anh đều không coiđính hôn thành chuyện to tát gì, đột nhiên nói như vậy là vì cái gì.
"Trước đó không phải là...."
Tô Man Ngưng chưa nói hết câu, đã bị Tống Trí Kha cắt đứt: "Thử bắt đầu đi."
Tô Man Ngưng sợ run hồi lâu, sau khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Tống Trí Kha, cô kìm lòng không được gật đầu.
Tô Cửu Y đưa lưng về phía mọi người dưới đài, ném hoa cô dâu trên tay xuống dưới, trong nháy mắt hoa cô dâu vừa rời khỏi tay cô, cô bị Thi Ngạo Tước một phát kéo vào trong lòng, chưa phản ứng kịp, môi đã bị anh dùng cách bá đạo nhất phong bế.
Khi hoa cô dâu bị ném xuống, mọi người dưới đài bắt đầu tranh nhau đoạt lấy, Thích Cảnh Nhân bị chen đến một bên, vốn cho rằng hoa cô dâu không có duyên với cô, không sao cả nhún vai liền định rời đi.
Nhưng ngay tại lúc cô chuẩn bị xoay người, hoa cô dâu đột nhiên rơi vào trong иgự¢ của cô, cô theo bản năng phản ứng dùng tay bắt lấy, sau đó giơ lên cao ý bảo hoa mọi người vẫn đang tranh đã bị cô ςướק được.
Mọi người lập tức giải tán, chỉ lưu lại Thích Cảnh Nhân đứng một mình tại chỗ, cô nhìn quanh bốn phía một cái, thấy được bóng dáng Tần Thiếu Bạch cách đó không xa, vì vậy cầm hoa cô dâu quơ quơ với anh.
Tần Thiếu Bạch cười, vẻ mặt yêu thương cưng chìu nhìn cô, giật giật môi: "Anh cưới em."
Tuy rằng giọng nói bị nhấm chìm, nhưng Thích Cảnh Nhân vẫn đọc hiểu hình môi của anh, cô cười không nói gì, ra dấu tay yêu anh.
Ánh mắt hai người va chạm nhau ở giữa không trung, sinh ra tia lửa tình yêu, tình yêu lan tràn, vô biên vô hạn....
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Anh, lái nhanh một chút, sáng nay em còn có buổi họp phải mở."
Ngồi ở trong xe, Thi Khả Nhi vừa trang điểm, vừa thúc giục người đàn ông bên cạnh.
Hai tay Thi Mị nắm lấy tay lái, ưu nhã chuyển động, nghiêng mắt lạnh nhạt liếc nhìn cô, có thâm ý nói: "Ném đống đồ đó ra anh liền lái nhanh một chút."
"Anh nói cái này?" Thi Khả Nhi chỉ chỉ túi trang điểm trước mặt.
"Ừ." Thi Mị lạnh lùng đáp lại.
"Không ném." Thi Khả Nhi nói: "Những thứ mỹ phẩm này là em vừa mua, LK đắt tiền còn là giá một vạn hai của cửa hàng chuyên doanh. Em cũng không muốn phí phạm của trời."
"Bảo em ném liền ném, nói vô ích cái gì." Thi Mị vươn một tay từ trên tay lái ra, cầm túi xách trang điểm đặt ở trên đầu gối cô ra, không nói một lời, vươn tay liền ném ra ngoài xe.
"...." Thi Khả Nhi buồn bực một giây, nhưng rất nhanh lại vui sướng tiếp nhận sự thật, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, rất tự nhiên dời chủ đề: "Đúng rồi anh, có chuyện quên nói với anh. Gần đây có một nam bác sĩ đang theo đuổi em, điều kiện tất cả phương diện đều không tệ, danh tiếng giao thiệp ở bệnh viện cũng tốt, hơn nữa còn có thành tựu rất lớn. Nghe nói một năm qua anh ấy đã làm hơn một trăm cuộc phẫu thuật, chưa thất bại lần nào. Anh nói em có nên suy tính cho anh ấy một cơ hội không."
"Em có thể cho anh ta một cơ hội, nhưng nhất định phải chuẩn bị tính toán bị anh ta phẩu thuật bất cứ lúc nào." Thi Mị ung dung thản nhiên nhìn đường trước mặt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, anh tựa như tu la trong địa ngục, cao thấp quanh thân tản ra lệ khí làm cho người sinh ra e sợ.
"Em cảm thấy lo lắng của anh là dư thừa." Thi Khả Nhi nói.
"Ừ." Thi Mị lạnh lùng đáp lại một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Xe chạy một đường đến sở sự vụ luật sư liền dừng lại, Thi Khả Nhi mở cửa xuống xe, trước khi đóng cửa nói một câu "Bye bye" với Thi Mị.
Thi Mị lạnh nhạt liếc nhìn cô, chưa cho ra một chút bày tỏ, đợi sau khi cô đóng cửa xe, anh trực tiếp đạp xuống chân ga, lái xe đi.
Đối với sự lạnh nhạt của anh, Thi Khả Nhi sớm đã thành thói quen, đợi cho xe chạy ra khỏi cô tầm mắt, cô mới xoay người đi vào sở sự vụ.
"Này, Khả Nhi."
"Hôm nay sớm như vậy sao."
"Vụ án mới cần phải hỗ trợ thì nói một tiếng, sẽ lập tức đến ngay."
Có rất nhiều người chủ động chào hỏi với Thi Khả Nhi, về cơ bản đều là nam đồng nghiệp, bởi vì tư sắc cô xuất chúng, cũng bởi vì nhân duyên cô ở công ty tốt, cho nên rất được lòng người.
Đối với nhiệt tình của các đồng nghiệp, cô đáp lại từng người, trước khi vào phòng làm việc cô còn trêu đùa một nam đồng nghiệp: "Không phải nói muốn theo đuổi tôi sao, tại sao lâu như thế còn chưa có động tĩnh."
Nam đồng nghiệp vừa nghe lời này, đưa tay ngăn cô, "Thi đại mỹ nhân đây là đang ám hiệu tôi có thể triển khai thế công mãnh liệt với em rồi ư?"
"Đúng vậy." Thi Khả Nhi cười cười, "Gần đây cực kỳ hư không, không biết có phải là thiếu yêu rồi không."
"Nếu thật như thế, vậy tôi phải nên rèn sắt khi còn nóng rồi. Mặc kệ em là thiếu yêu hay là thiếu canxi, tôi đều nghĩ mọi cách bù cho em." Nam đồng nghiệp suy nghĩ một lúc nói: "Như vậy đi, tối nay mời em ăn một bữa cơm, ăn cái gì em quyết định, tôi liền phụ trách phối hợp, em thấy thế nào."
"Xin lỗi nha gần đây giảm béo." Thi Khả Nhi trả lời cũng rất dứt khoát, nói xong, cô đưa tay vỗ vỗ bả vai của đối phương, "Còn có chính là, trong nhà có người trông coi không cho tôi nói yêu thương, không dám làm xằng làm bậy."
Nói xong, cô đưa tay đẩy nam đồng nghiệp từ trước mặt ra, ngay sau đó mở cửa phòng phòng làm việc ra đi vào, thuận tay đóng cửa phòng.
Nam đồng nghiệp ở lại, vẻ mặt ngây ngốc đứng ở bên ngoài: ".... ! ! !"