Một tia tính toán chợt lóe lên ở trong mắt vợ Thái Toàn.
Theo ý bà, người đàn ông này không có địch ý.
Nếu không có địch ý, lại từ thành Đô tới, không phú thì cũng quý, trước mặc kệ anh ta đến đây vì mục đích gì, giữ chân anh ta lại rồi hãy nói.
Nếu nói địch ý, Tôn Nham đương nhiên là không có.
Nói như thế nào, hiện tại người một nhà của Thái Toàn cũng coi như là thân thích của ông chủ anh.
Trước khi chân tướng của sự tình chưa điều tra rõ ràng, anh tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
"Vị tiên sinh này, anh cứ ngồi thêm một lát đi, hiện tại tôi đi ra ngoài tìm xem, nhìn xem có thể tìm lão Thái trở về hay không."
Hồ Trung Tuệ - vợ Thái Toàn rót cho Tôn Nham một tách trà, cũng không đợi anh đáp lại, liền vội vã chạy ra ngoài.
Không ngờ mới ra sân nhỏ, liền đánh phải Thái Toàn trở về từ bên ngoài.
"Đồ ૮ɦếƭ tiệt!" Hồ Trung Tuệ nâng quả đấm lên đập lên người ông một cái, "Cả đêm không về nhà, ông chạy đến nơi quỷ quái nào!"
Thấy Thái Toàn cúi đầu không đáp lời, Hồ Trung Tuệ mắng chửi mãnh liệt nói: "Cả ngày vươn thẳng đầu lên, giống như con chó Nhật."
Nói xong, tức giận kéo ông một phát, "Nhanh chóng quay về nhà, trong nhà có khách đến!"
Có thể Hồ Trung Tuệ quá mức nóng ruột, hoàn toàn không để ý đến một mảnh máu ứ đọng trên mặt Thái Toàn.
Vừa mới vào nhà, Hồ Trung Tuệ liền không thể chờ đợi được kéo Thái Toàn đến trước mặt Tôn Nham, "Lão Thái ông mau nhìn xem, có biết vị tiên sinh này hay không, cậu ta chính là đặc biệt từ thành Đô tới tìm ông ...."
Tôn Nham đang nhấp một ngụm trà, nghe được tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy mặt mũi Thái Toàn bầm dập, không nghẹn được liền phun ngụm trà ra.
Thái Toàn đứng cách anh chưa tới một mét, hoàn toàn không kịp trốn đã bị phun đến mặt đầy nước.
"Khụ! Xin lỗi!"
Phun lên mặt người khác như vậy, Tôn Nham cảm thấy có chút băn khoăn.
Hơn nữa, anh phun không phải là ai khác, là cậu ruột của thiếu phu nhân bọn họ.
Nếu như bị thiếu phu nhân biết được, còn không bắt anh cắt yết hầu tạ tội sao.
Anh vội ho một tiếng đứng dậy, mang theo vài phần xin lỗi, đưa một tờ khăn giấy cho Thái Toàn, "Lau một chút đi."
Thái Toàn không có ý định muốn nhận, Hồ Trung Tuệ thấy, lập tức liền cầm lấy khăn giấy từ trong tay Tôn Nham, sau đó săn sóc lau đi nước trên mặt Thái Toàn.
"Aizz! Nhẹ một chút, bà - gái có chồng này!" Bị lăn qua lăn lại như vậy, ngũ quan của Thái Toàn cũng sắp vặn vẹo, đau đến ông trực tiếp chửi má nó.
"Có khách ở đây, ông nói chuyện dễ nghe một chút." Hồ Trung Tuệ nói xong, lúc này mới chú ý tới vết thương trên mặt Thái Toàn.
Ngay lập tức sa sầm mặt, hạch hỏi ông, "Mặt ông bị ai đánh, đắc tội người nào hay là nửa đêm trộm đồ bị người bắt được?"
Mới vừa rồi còn ra vẻ hiền thục săn sóc, trong nháy mắt liền thành người đàn bà chanh chua nông thôn.
Tôn Nham nhìn thấy liền choáng váng.
"Bà - người phụ nữ có chồng này, ở trước mặt người ngoài mà nói hưu nói vượn gì đó? Còn ngại ông đây chưa đủ dọa người." Thái Toàn ngồi xuống ở bên cạnh, có chút tức giận nhìn bà ta chằm chằm, "Ông đây chỉ là vấp ngã, bà lại có thể biên soạn ra một quyển sách sao!"
"Ngã? Ông là ngã lên bãi phân trâu đi? Ngã thành đức hạnh này, ông đã có thể phá kỷ lục thế giới rồi! Ông chỉ có chút tiền đồ này, còn muốn lừa gạt bà đây sao?"
Lời của Thái Toàn, hiển nhiên không thể gạt được Hô Trung Tuệ, bà ta vừa nghe liền biết ngay ông đang nói sạo.
Hơn nữa bà lại không ngốc, ngã và bị đánh mà bà còn không nhìn ra sao?
Nghe đối thoại của hai người, vẻ mặt Tôn Nham hắc tuyến.
Anh nghiêm trọng hoài nghi mình có phải là đi nhầm chỗ, tìm lầm người rồi không.
Kiểu cách, khí chất cao ngạo lại lạnh lùng của thiếu phu nhân, là một đại mỹ nữ hiếm thấy, sao lại có thân thích độc đáo như vậy.
Tôn Nham vội ho một tiếng, lần nữa ngồi xuống, ngay sau đó rút từ trong Ϧóþ da ra một tấm hình cho bọn họ xem, "Có quen hay không?"
Tôn Nham vội ho một tiếng, lần nữa ngồi xuống, ngay sau đó rút từ trong Ϧóþ da ra một tấm hình cho bọn họ xem, "Có quen hay không?"
Người trong hình, da trắng nõn nà, dung mạo kiều mỵ.
Hào quang của cô bắn ra bốn phía, giống như chỉ một ánh mắt, cũng có thể làm cho người ta trầm luân.
Nhìn thấy người trong hình, Thái Toàn và Hồ Trung Tuệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó đồng thanh hô lên một cái tên: "Thẩm Chanh!
Hiển nhiên, bọn họ quen biết người trong hình.
Thái Minh Kiều - con gái Thái Toàn nghe được tiếng động đi ra từ buồng trong, nhìn thấy ảnh chụp trong tay Tôn Nham, tiến lên một phát đoạt lấy, sau khi liên tục xác nhận, phát ra một tiếng giễu cợt: "Ban đầu sa sút giống như con chó, không ngờ bây giờ nhìn qua còn rất nở mày nở mặt nha."
"Minh Kiều!"
Hồ Trung Tuệ sa sầm mặt, muốn quát bảo Thái Minh Kiều dừng lại, nhưng vẫn muộn một bước.
"Tiện nhân này! Ăn mặc lẳng lơ như vậy cho ai xem đây? Cũng không biết dùng thủ đoạn hồ ly tinh gì, đã làm Tiểu Tam hay Tiểu Tứ cho người khác...."
Trong lời nói của Thái Minh Kiều tràn đầy khinh miệt và giễu cợt, móng tay sơn màu đen мơи тяớи ở trên tấm hình ....
Xoẹt....
Ảnh chụp, cứ như vậy bị cô ta xé thành hai nửa.
Giống như có thâm cừu đại hận với người trong hình, cô ta chồng ảnh chụp lên nhau, lại dùng sức xé một cái!
Động tác như vậy liên tục lặp lại nhiều lần, đến khi xé một ảnh chụp thật tốt thành mảnh vụn, cô ta mới bớt tức.
Tay vừa nhấc, mảnh nhỏ chậm rãi bay xuống trên đất.
Nhìn thấy hành động của Thái Minh Kiều, ánh mắt của Tôn Nham chìm xuống, lạnh đi vài độ.
Lần đầu tiên, anh có loại xúc động muốn đánh phụ nữ.
Hồ Trung Tuệ phát giác được biến hóa của anh, vội nháy mắt với Thái Minh Kiều, muốn ra hiệu gì đó, nhưng há to miệng lại không có nói ra.
Thái Toàn liếc nhìn Thái Minh Kiều, quát: "Không có chuyện của mày, trở về phòng đi!"
"Con không trở về." Thái Minh Kiều kiêu ngạo hừ một tiếng, sau đó trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh.
Cô ta nhìn về phía Tôn Nham, có chút xem thường mở miệng, "Nói đi, hôm nay anh tới tìm cha tôi có mục đích gì, nếu như là muốn biệt chuyện về người phụ nữ kia từ chỗ chúng tôi, vậy thì mời về."
Hồ Trung Tuệ dùng cùi chỏ huých cô ta một chút, hạ giọng nói: "Minh Kiều, không được hồ đồ."
"Mẹ!" Thái Minh Kiều hờn dỗi một tiếng, "Sao mẹ lại hướng về người ngoài! Năm đó lúc Thẩm Chanh rời đi đã bắt nạt con ra sao, mẹ không nhớ hả? Bây giờ mặc kệ cô ta làm cái gì? Cô ta sống hay ૮ɦếƭ đều không có quan hệ gì với chúng ta!"
Chỉ từ trong lời nói của Thái Minh Kiều, Tôn Nham đã hiểu được một hai.
Nếu như anh đoán không sai, thiếu phu nhân và người trong gia đình này từng có thù oán, hơn nữa đã đến mức cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng nếu là như vậy, tại sao thiếu phu nhân lại sẽ gửi một số tiền lớn cho Thái Toàn vào hàng tháng.
Số tiền đó đối với thiếu phu nhân mà nói, tuyệt đối không phải là một số tiền nhỏ.
Mắt lạnh nhìn một nhà ba người này, trong ánh mắt Tôn Nham tóe ra một ánh sáng mang theo nguy hiểm.
Hồ Trung Tuệ là người đàn bà thông minh lanh lợi, bà ta biết Tôn Nham không phải là một nhân vật đơn giản, đương nhiên không sẽ dụ dỗ con gái của mình.
Vội kéo Thái Minh Kiều lên, xô đẩy cô ta, "Minh Kiều, con nhanh đi vào, nơi này không có chuyện của con."
Thái Minh Kiều không thuận theo, đẩy tay Hồ Trung Tuệ ra, la hét, "Mẹ, con không muốn đi vào."
Bốp!
Thái Toàn đứng dậy, giơ tay lên liền cho cô ta một cái tát, "Cút vào trong!"
Thái Minh Kiều bị ông tát như vậy, có chút ngu muội, một hồi lâu sau mới phản ứng kịp, bụm mặt trốn đến sau lưng Hồ Trung Tuệ, uất ức khóc lên, "Hu hu.... Mẹ, cha đánh con ...."
Hồ Trung Tuệ luôn xem Thái Minh Kiều là bảo bối, nâng niu thương yêu trong lòng bàn tay, đương nhiên không thể nhìn cô chịu một chút uất ức.
Nghe thấy cô vừa khóc, cực kỳ giận dữ, vung nắm đấm liền đập lên người Thái Toàn, "Thái Toàn ông điên rồi sao! Đánh con gái làm cái gì! Nếu đánh bị thương mặt! Đời này của con bé liền bị hủy rồi!"