Tô Cửu Y nằm ở trên giường lật qua lật lại cũng không ngủ được, lại nói, cô cũng đã rất lâu không có nằm ở trên chiếc giường này, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy thật xa lạ.
Cô nghĩ, đại khái là do người nhà của cô quá mức lạnh lùng đi.
Ở trong ngôi nhà vô tình này, cô chính là một người xa lạ không có quan hệ, là một tồn tại dư thừa.
Cô bắt đầu hoài niệm thời gian làm công ở nhà họ Thi, tuy rằng mỗi ngày đều mệt ૮ɦếƭ đi được, nhưng ít ra trôi qua phong phú. Cô thích loại cảm giác mỗi lúc trời tối không ngủ được, buổi sáng ngủ không tỉnh, thích kích thích lúc đến muộn bị quản sự giáo huấn, thích cảm giác bị Thi Ngạo Tước bắt nạt chèn ép đùa giỡn.
Tô Cửu Y cảm thấy, mình đúng thật là thể chất chịu ngược, mới rời đi người đàn ông đó mấy tiếng, trong đầu liền không ngừng dần hiện ra mặt của anh, bộ dạng anh cười, anh cau mày, và tất cả hình ảnh có liên quan đến anh.
Cô lấy điện thoại di động ra trầm tư một lúc, vẫn là quyết định gửi một tin nhắn hỏi một chút Thi Ngạo Tước đang làm gì.
Ngón tay thon dài rất nhanh gõ ra một hàng chữ ở trên màn hình điện thoại di động.
.... Tước thiếu, anh đã ngủ chưa?
Vừa nhấn phía gửi đi, cô lại vội vàng rút về, nhìn thấy mấy chữ "Tin nhắn thu về thành công", cô thở dài một hơi.
Xóa đi hai chữ Tước thiếu, cô mới gửi tin nhắn đi.
Thi Ngạo Tước vừa tắm rửa đi ra, trên tóc còn mang theo nước đọng, anh chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng, giọt nước trên múi bụng ở dưới ánh đèn vàng ấm càng lộ ra vẻ gợi cảm hơn.
Tay anh cầm khăn mặt, thuận tay lau lau tóc ẩm ướt một chút, đúng lúc đó, điện thoại di động bị anh thả ở trên tủ đầu giường rung vài cái.
Thi Ngạo Tước nhăn lông mày một chút, vừa lau tóc, vừa đi đến bên giường.
Anh cầm lấy điện thoại xem xét, thấy tin nhắn là đến từ "Tô Cửu Y", khóe môi bất giác giương lên, nâng lên một độ cong nhu hòa.
Ngón tay khớp xương rõ ràng lướt nhẹ qua ở trên màn hình điện thoại di động, tin nhắn bị anh mở ra.
.... Anh đã ngủ chưa?
Chỉ có bốn chữ đơn giản.
Thi Ngạo Tước thuận tiện ngồi ở trên mép giường, gửi lại cho Tô Cửu Y một tin nhắn đi qua.
Tô Cửu Y nằm ở trên giường chờ tin nhắn, chẳng qua chỉ là ngắn ngủn vài phút mà thôi, cô lại cảm thấy giống như là qua một thế kỷ lâu như vậy, vì vậy xoay người xuống giường, đi tới đi lui ở trước cửa sổ sát đất, trong tay còn nắm điện thoại thật chặt.
Điện thoại vừa mới vang lên, cô liền vội vàng cầm lấy xem xét, thấy là Thi Ngạo Tước gởi tới, trong lòng có chút căng thẳng.
Cẩn thận mở tin nhắn ra ....
.... Hỏi anh?
So với tin nhắn cô vừa mới gửi cho anh, anh gởi tới mới xem như là đơn giản đi, quả nhiên rất phù hợp với phong cách của anh, tích chữ như vàng.
.... Chẳng lẽ có hai Tước thiếu sao?
Cô gửi trả lời.
.... Không rõ lắm.
Thi Ngạo Tước trả lời như vậy.
.... À, em gửi cho anh là muốn nhìn một chút anh đã ngủ hay chưa, anh đã chưa ngủ, vậy em liền yên tâm rồi.
Tô Cửu Y cũng không biết mình gửi tin nhắn này là muốn biểu đạt ý gì, hơn nữa sau khi gửi qua cô liền hối hận, cảm giác đây là một câu có vấn đề nha, có phải cô bệnh rồi không!
.... Em cho rằng em có thể nhiễu loạn tâm trí của anh, để cho anh không ngủ được ư?
Thi Ngạo Tước vẫn phúc hắc trước sau như một, cho dù là đang dùng tin nhắn trao đổi với Tô Cửu Y, cũng làm cho Tô Cửu Y cảm nhận được khí phách của anh.
.... Chẳng lẽ em không thể sao?
Tô Cửu Y hoàn toàn chính là đang thể hiện, xưa nay cô cũng không tự tin, đặc biệt là ở trước mặt Thi Ngạo Tước, cho nên khi cô gửi tin nhắn này qua, ngay cả mình đều bị chính mình làm khi*p sợ rồi. Tự tin như vậy, là từ đây tới đây?
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lần này sau khi tin nhắn gửi qua, Thi Ngạo Tước vẫn chưa trả lời, nghĩ anh có thể đã ngủ, cũng không có ý định quấy nhiễu anh nữa, cô để điện thoại đến trên tủ đầu giường, nằm lại trên giường một lần nữa, tắt đèn.
Ngay tại lúc cô vừa nhắm mắt lại, cửa phòng đột nhiên bị người gõ vang, sau đó truyền đến giọng nói của Tô Man Ngưng: "Chị, chị đã ngủ chưa?"
Giọng nói của cô ấy rất nhỏ giọng, như là sợ bị người phát giác.
Ngày xưa lúc Tô Cửu Y ở nhà, Tô Man Ngưng rất ít khi đến tìm cô, nếu như không phải có chuyện gì quan trọng, bình thường Tô Man Ngưng đều sẽ chờ đến ngày hôm sau chạm mặt cô mới nói.
Tô Cửu Y xoay người xuống giường, không có mở đèn, sờ soạng tiến lên mở cửa phòng ra.
"Chị, chúng ta đi vào nói."
Tô Man Ngưng nhìn có vẻ rất vội, liền trực tiếp vào gian phòng khi chưa được sự cho phép của Tô Cửu Y, sau khi đi vào, thuận tiện khóa cửa phòng.
"Sao vậy?" Tô Cửu Y hỏi cô.
"Là như vậy." Tô Man Ngưng chẳng quan tâm trong phòng có mở đèn hay không, vội nói: "Ba mẹ nói an bài chị ngày mai xem mắt, ngay tại nhà của chúng ta. Chính là người đàn ông nói với chị buổi sáng đó, hình như là tên Tôn Chí Hạo."
An bài cô xem mắt không trưng cầu ý kiến của cô? Thậm chí không có thông báo một tiếng. Tô Cửu Y không khỏi cười, "Nếu bọn họ muốn chơi, vậy tôi sẽ theo bọn họ chơi thật tốt, chẳng qua chỉ là xem mắt mà thôi."
Tô Man Ngưng không ngờ cô sẽ thản nhiên như thế, thoáng kinh ngạc một chút, sau đó nhíu nhíu mày nói: "Trong nhà Tôn Chí Hạo có chút tiền, nhưng tuổi của ông ta có chút lớn, chị có thể tiếp nhận được sao?"
"Bao nhiêu?" Tô Cửu Y hỏi.
"Tuổi hơn bốn mươi đi, hơn nữa còn từng kết hôn một lần. Hiện nay đã ly hôn, còn có một đứa con gái tám tuổi do ông ta nuôi dưỡng." Tô Man Ngưng hồi đáp.
"À." Tô Cửu Y đáp lại một tiếng, sau đó ung dung thản nhiên nói một câu: "Rất tốt."
"Chị...." Tô Man Ngưng nhíu chặt lông mày, hiển nhiên là đang lo lắng cho cô.
"Em trở về đi, chị biết rồi." Tô Cửu Y hạ lệnh đuổi khách, cũng không phải đang cố ý bất hòa với Tô Man Ngưng, mà là cảm thấy chuyện này không liên quan đến Tô Man Ngưng, không muốn liên lụy đến cô ấy, dù sao cô ấy và mình không phải là một loại người.
"Được rồi." Tô Man Ngưng biết nhiều lời vô ích, gật đầu nói: "Vậy em trở về phòng đây."
Sau khi nói xong, cô ấy nắm đồ vặn cửa đè xuống, mở cửa phòng đi ra ngoài, sau khi ra ngoài lại quay đầu lại liếc nhìn Tô Cửu Y, chỉ là cảnh vật chung quanh quá tối đen, thấy không rõ lắm vẻ mặt của đối phương.
Tô Man Ngưng đứng ở ngưỡng cửa hơi đắn đo một lát, trước khi rời đi, vẫn nói câu: "Nếu như có thể, chị vẫn là rời đi đi. Em đã làm vật hy sinh một lần, em không hy vọng chị lại trở thành quân cờ trong tay ba. Hơn nữa Tôn Chí Hạo và Tống Trí Kha không thể so với nhau, dù nhân phẩm ông ta tốt hơn nữa, cũng là một người đàn ông đã kết hôn và ly dị một lần. Ông ta lớn hơn chị hai mươi tuổi, kinh nghiệm đã trải qua nhiều hơn chị rất nhiều, một người đàn ông như vậy, nếu như không phải thật tâm, chị sẽ chịu thiệt thòi."
Tô Cửu Y cũng không cảm thấy lời Tô Man Ngưng nói không có đạo lý, hơn nữa cũng đồng ý tất cả phân tích của cô ấy, dù những năm này cô ở bên ngoài lăn lộn được một chút kinh nghiệm, đạo hạnh cũng không thể so với một người đàn ông sống lâu hơn cô hai mươi năm.
Cho nên nói, Tô Man Ngưng lo lắng cũng không phải là dư thừa, bởi vì ngay cả chính cô cũng cảm thấy nếu thật sự gả cho một người đàn ông như vậy, tương lai có lẽ sẽ như đặt mình ở trong địa ngục, sống không bằng ૮ɦếƭ.