"Mẹ, người đừng như vậy."
Tô Man Ngưng kéo tay Triệu Thư Nhã lại, cố gắng kéo bà ra, nhưng Triệu Thư Nhã lại như là phát điên, kéo cổ áo Tô Trấn Hùng không buông, tay kia còn đang không ngừng quơ động, trên mặt Tô Trấn Hùng cũng bị móng tay của bà ta cạo ra mấy đạo vết máu.
Tô Trấn Hùng lại cho Triệu Thư Nhã một cái tát, lực đạo rất lớn, tiếng vang trong trẻo quanh quẩn trong phòng khách, thật lâu cũng không biến mất.
"Tô Trấn Hùng, tôi liều mạng với ông!" Triệu Thư Nhã đã hoàn toàn mất đi lý trí, đối với Tô Trấn Hùng vừa đánh lại đá, hận không thể trút toàn bộ oán khí ở trên người ông.
"Ba, mẹ!"
Tô Man Ngưng không khuyên được bọn họ, chỉ có thể đứng ở bên cạnh lo lắng suông, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt của cô, muốn chảy xuống.
Chính ngay lúc này Tô Cửu Y đã đi tới, cô cũng không nói câu nào, trực tiếp dùng di động chụp hình ảnh đánh nhau của Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã, sau đó giơ điện thoại lên, nói: "Còn không dừng lại, đầu đề ngày mai chính là hai vị."
Một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã gần như theo bản năng nhìn về phía trên tay Tô Cửu Y, thấy cô không giống như đang nói đùa, động tác trên tay hai người liền cứng ngắc.
Phản ứng của Tô Trấn Hùng coi như nhanh chóng, đại khái là không muốn để cho con gái của mình chế giễu, ông đẩy Triệu Thư Nhã trước mặt ra, quát lớn: "Ở trước mặt con gái nháo thành ra như vậy, còn ra thể thống gì."
Bị ông đẩy, Triệu Thư Nhã vội vã không kịp đề phòng lảo đảo về phía sau vài bước, may mắn Tô Man Ngưng tay mắt lanh lẹ dìu đỡ bà, bà mới không có té ngã trên đất.
"Tôi nháo thành ra như vậy?" Triệu Thư Nhã tức giận không nhẹ, bà dùng tay chỉ Tô Trấn Hùng, giọng nói đều đang phát run: "Vung tay với phụ nữ, Tô Trấn Hùng ông tính là đàn ông sao? Tôi cho ông biết, chuyện ngày hôm nay tôi không để yên cho ông đâu, ông đừng tưởng rằng tôi sẽ bỏ qua như vậy!" "Không thôi thì bà còn muốn thế nào?" Tô Trấn Hùng có chút phiền cô, "Nếu như bà cảm thấy cuộc sống này không có cách nào trôi qua nữa, được, chúng ta ly hôn."
"Ha ha, ông đã sớm nghĩ ly hôn đi lăn lộn với tiểu tiện nhân bên ngoài đúng không." Triệu Thư Nhã hừ một tiếng, "Tôi không phải người lương thiện, cho nên sẽ không tốt bụng tác thành các người. Ly hôn, tuyệt đối không thể nào!"
"Không muốn ly hôn liền an phận một chút cho tôi." Đột nhiên tăng thêm giọng điệu, dọa Triệu Thư Nhã không dám nháo nữa.
Bà lặng im không nói, bởi vì trúng hai bạt tai nên khóe môi rịn ra tơ máu, tóc tai lộn xộn một mảnh, vừa rồi lúc vật lộn với Tô Trấn Hùng quần áo cũng bị rách ra mấy miếng, từ khi bà gả vào nhà họ Tô cho đến bây giờ, vẫn là lần đầu tiên chật vật như vậy.
Tô Trấn Hùng liếc cô một cái, nhìn thấy trên cánh tay của bà có vài vết thương, rốt cuộc vẫn có chút mềm lòng, vì vậy ϲởí áօ khoác phủ đến trên vai của bà ta.
"Bà cũng đừng thể hiện nữa." Ông để Triệu Thư Nhã ngồi đến trên ghế sa lon bên cạnh, tự mình đốt một điếu thuốc.
Triệu Thư Nhã trầm mặc không nói gì.
"Đã một bó tuổi, lại lải nhải không dứt như bà già trong chợ, tôi đã cắt đứt quan hệ với người phụ nữ kia, bà còn cắn không buông." Tô Trấn Hùng nhìn bà ta một cái, có chút bực bội phun ra một vòng khói.
"Cho nên ông thừa nhận trước đó từng nuôi phụ nữ ở bên ngoài?" Triệu Thư Nhã ngẩng đầu lên nhìn ông ta, ánh mắt lợi hại.
Tô Trấn Hùng bỗng chốc nghẹn lời, không biết nói cái gì cho phải, rầu rĩ hút thuốc, không thừa nhận cũng không phản bác.
Tô Cửu Y liếc nhìn hai người, không sao cả nhún vai, sau đó vẻ mặt nhàm chán ngồi đến trên ghế sa lon bên cạnh, Tô Man Ngưng cường ngạnh bức nước mắt trở về, cũng đi ngồi xuống theo.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thật ra Tô Cửu Y hiếm khi bình tâm tĩnh khí ngồi ở trước mặt Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã như vậy, bởi vì thái độ lạnh lùng của Tô Trấn Hùng với cô, khiến cô muốn xa lánh người gọi là ba này, bởi vì Triệu Thư Nhã cay nghiệt với cô, khiến cô không chỉ một lần muốn rời khỏi ngôi nhà vô tình này.
"Ông không phụ lòng tôi sao?" Cuối cùng Triệu Thư Nhã lộ ra một mặt yếu ớt, bật khóc lên, bà ta vừa khóc vừa nói: "Năm đó lúc tôi gả cho ông, ông là hai bàn tay trắng, nhưng tôi không chê ông nghèo không chê ông không có năng lực, khăng khăng một mực theo ông. Ba mẹ tôi biết ông từng kết hôn còn có một đứa con gái thì kiên quyết không đồng ý tôi kết hôn với ông, tôi vì ông, thậm chí ồn ào trở mặt với người nhà. Tôi thay ông chăm sóc con gái, xử lý tất cả mọi chuyên lớn nhỏ trong nhà, đã ăn bao nhiêu đau khổ. Nhưng ông thì sao, hoàn toàn không biết có ân đồ báo là gì, lại có thể tìm phụ nữ ở bên ngoài sau lưng tôi."
"Bà từng chiếu cố tôi sao?" Bị chạm đến điểm mấu chốt, Tô Cửu Y cũng không có tức giận, mà là mở miệng hỏi ngược lại Triệu Thư Nhã một câu.
"Chị." Tô Man Ngưng lắc lắc đầu với Tô Cửu Y, ý bảo cô không cần thêm dầu vào lửa vào lúc này, sau đó cầm một tờ khăn giấy đưa cho Triệu Thư Nhã, nhẹ giọng nói: "Mẹ, đừng khóc nữa."
"Man Ngưng con tới bình luận phân xử, con nói những năm này mẹ có hết lòng hết dạ vì nhà họ Tô, có từng chiếu cố Tô Cửu Y cô ta hay không." Triệu Thư Nhã lau nước mắt, đưa tay chỉ về phía Tô Cửu Y.
"Mẹ có hết lòng hết dạ với nhà họ Tô." Tô Man Ngưng gật gật đầu trả lời bà ta, sau đó dừng lại, chần chờ khoảng hơn mười giây, cô mới chậm rãi mở miệng, "Nhưng mẹ chưa từng chiếu cố chị gái."
Triệu Thư Nhã không ngờ Tô Man Ngưng sẽ đứng bên phía Tô Cửu Y, kinh ngạc đến không nói ra lời.
Tô Trấn Hùng vẫn đang hút thuốc, không nói lời nào.
Tô Man Ngưng vừa lau nước mắt với Triệu Thư Nhã, vừa dùng tay thuận khí cho bà ta, Triệu Thư Nhã thở hổn hển, trước cũng bởi vì cảm nghĩ quá kích động phát tác qua mấy lần, Tô Man Ngưng sợ bà xảy ra chuyện gì, cho nên thân thể của cô rất căng thẳng.
"Tôi định chuyển ra ngoài ở."
Là Tô Cửu Y mở miệng phá vỡ yên lặng này, ba ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người cô, đại khái là không ngờ cô lại đột nhiên đưa ra quyết định này.
Tô Trấn Hùng nhẹ liếc cô một cái, trầm giọng quát lớn: "Mày là một cô gái cả ngày lẫn đêm không về nhà, nói cái gì đó, lại còn muốn chuyển ra ngoài ở."
Tô Cửu Y nói nhàn nhạt: "Tôi đã trưởng thành, tôi có năng lực suy nghĩ, không cần ngài quan tâm cho tôi. Còn có tôi muốn nói là, hôn nhân đại sự của tôi cũng không cần ngài nhọc lòng, trong thời gian ngắn tôi vẫn chưa muốn gả."
"Hiện tại thói đời loạn như vậy, mày là một cô gái có nhà không về, ở bên ngoài mò mẫm lăn lộn cái gì, tao sai người ta tra được mày đã rời khỏi Ciaos, nói đi, hiện giờ đang làm công ở đâu." Tô Trấn Hùng nói từng câu từng chữ.
"Nhà họ Thi." Nếu quan hệ với Thi Ngạo Tước đã công khai, Tô Cửu Y cũng không muốn giấu diếm tiếp nữa, sự tình truyền đi, là chuyện sớm hay muộn.
"Xem ra Man Ngưng nói là thật." Tô Trấn Hùng hít thật sâu một hơi thuốc, sau đó Ϧóþ tắt ở trong gạt tàn thuốc, mở miệng nói: "Tao không đồng ý tụi mày ở cùng nhau."
"Không cần ông đồng ý." Tô Cửu Y nói xong đứng dậy, nhìn Tô Trấn Hùng cười, "Tôi không phải là con rối của ông, ông không có quyền lợi điều khiển cuộc đời của tôi, cũng không có tư cách can thiệp tự do của tôi."
"Tô Cửu Y, mày phải luôn hiểu rõ một chút, tao là ba của mày." Tô Trấn Hùng nhấn mạnh chuyện mình là ba của Tô Cửu Y.