Chọc Giận Bảo Bối - Chương 55

Tác giả: Hề Yên

Mắt thấy Điềm Tâm muốn dời mục tiêu, người hầu vội vàng đẩy cái hộp rơi trên mặt đất tới trước mặt nó.
Điềm Tâm gầm rú một tiếng, nhào tới tiếp tục xé mở.
乃úp bê thổi khí Tô San, thật sự bị nó sống sờ sờ xé thành tay chân không được đầy đủ, trở thành tàn phế.
Mà Điềm Tâm còn xé đến nổi điên, phát ra gầm nhẹ rất dọa người....
Hình ảnh như vậy, chỉ làm cho bọn người hầu cảm thấy quá máu tanh, quá tàn nhẫn.
Gần như xuất phát theo bản năng, liền lui về phía sau, sau khi thối lui đến nhất định khoảng cách an toàn, ngồi xổm xuống yên lặng dọn dẹp tàn cuộc trên mặt đất.
Một hồi lâu sau, bọn họ mới ngẩng đầu lên, len lén nhìn về phía Thi Vực.
Người đàn ông trong xe, nhìn mảnh nhỏ đầy đất, híp mắt lạnh.
Một nụ cười giống như khát máu xẹt qua trên khuôn mặt đao khắc rõ ràng kia, nhanh chóng biến mất, không tìm được một chút dấu vết.
Ở thành Đô, gần như không có người nào không biết Thi Vực phúc hắc bá đạo, tàn nhẫn và vô tình.
Cho nên vào giờ phút này bọn người hầu thu được một kết luận, Điềm Tâm ác như vậy, đó là học từ chủ nhân của nó!
"Gâu gâu!.... hú!"
Điềm Tâm hoàn thành nhiệm vụ liền rống lên, chạy đến cạnh cửa xe ngồi xuống, hưng phấn đong đưa cặp ௱ôЛƓ và cái đuôi, "Gâu...."
Đáng tiếc Thi Vực không cho nó cơ hội tranh công, một cước đạp cần ga đến tận cùng.
Xe vèo một chút, lái ra ngoài.
Điềm Tâm uất ức ngồi tại chỗ, lông dài trên người bị gió cuốn lên, nhìn cửa lớn, ngửa mặt lên trời kêu to, "Gâu gâu...."
Tiếng kêu này như lang lại như cẩu, khiến người ta nghe đến lòng chua xót.
"Điềm Tâm, đến, uống sữa."
Người hầu thấy nó quá đáng thương, liền theo thói quen lấy sữa chuyên dụng cho chó, ý định an ủi nó một chút.
Nào ngờ Điềm Tâm không những không uống, còn nâng móng vuốt lên vỗ ngã bình sữa, sau đó ngẩng đầu ưỡn иgự¢, giãy dụa thân hình to mọng quay về trong ổ của nó.
Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo này của nó, bọn người hầu cũng đã đủ bất đắc dĩ rồi.
Đầu năm nay thật sự là, người có thể ỷ sủng mà kiêu, chó sẽ hoành hành ngang ngược.
Aizz, đau cả trứng.
Bởi vì "Đại lễ" vừa nhận được ở trước cửa, Thi Vực lập tức căn dặn thủ hạ đi thăm dò.
Anh cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn với kết quả tra được, dường như đã sớm ngờ tới.
Người dám dùng loại phương thức này trả thù anh, sợ rằng chỉ có người phụ nữ của anh mới có lá gan này.
Nửa tiếng sau, web Thương Thành mua qua mạng lớn bị đóng cửa, hơn mười công ty chuyển phát nhanh đóng cửa.
Đột nhiên đối mặt với phá sản.... -
CEO và các cổ đông Thương Thành khóc không ra nước mắt!
Ông chủ công ty chuyển phát nhanh sụp đổ tinh thần!
Dù biết chuyện này là Thi Vực gây nên, cũng chỉ có thể cắt nát răng nuốt vào bụng.
Người đàn ông một tay che trời kia, bọn họ không đắc tội được, cũng không đắc tội nổi.
Căn tin, bệnh viện thành phố Giang.
Thẩm Chanh ngồi ở trong góc, mặc một thân hộ lý màu trắng, đỉnh đầu đội một mũ hộ lý màu sắc giống nhau.
Quần áo rộng thùng thình không che dấu được dáng người chọc giận người của cô.
Rõ ràng là một bộ đồ rất khiêm tốn, nhưng mặc ở trên người của cô lại có ý vị trí mạng.
Khuôn mặt sạch sẻ đến không có một chút tỳ vết, càng bởi vì một thân áo trắng mà làm nổi bật đến càng thêm kiều diễm động lòng người.
Cô giống như đã nổi bật từ nhỏ, dù ăn một bữa cơm, cũng hấp dẫn đến rất nhiều ánh mắt.
Ánh mắt chung quanh quá mức nóng rực, khiến cho dù Thẩm Chanh không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được.
Cô nhíu nhíu mày, sau đó cúi đầu.
Ăn một miếng cơm lớn uống một ngụm lớn canh, cố gắng làm cho mình nhìn có vẻ thô lỗ một chút.
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả.
Thấy cô ăn như hổ đói, những người nhìn cô chằm chằm kia lần lượt mang theo vài phần tiếc hận thu hồi tầm mắt.
Bộ dáng kia rõ ràng đang biểu đạt: Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, sao lại như là một quỷ ૮ɦếƭ đói đầu thai chứ!
Mắt lạnh đảo qua bốn phía, thấy cuối cùng thì những người kia cũng không chú ý đến mình, Thẩm Chanh để đũa xuống, dùng giấy khăn lau miệng, sau đó lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Vốn nghĩ xem xét món đồ mua vào tối hôm qua đã ký nhận chưa, nào ngờ vừa nhân vào trang web liền có nhắc nhở trang web sụp đổ.
Cô làm mới mấy lần, nhưng vẫn vô dụng, không phải trang web sụp đổ chính là nhắc nhở trang web này không tồn tại.
Cho là trang web động kinh, cô cũng không có để ở trong lòng, một lát sau mở trang web ra lần nữa, trang web vẫn là sụp đổ.
Cô có chút buồn bực, đang định tắt websites đi, lại nhìn thấy ở trên bắn trang web sụp đổ bắn ra một dòng tin tức.
Tin tức 1: Bảo bối, không cần loanh quanh ở lại trong trang web Thương Thành đã đóng cửa.
Cái quỷ gì vậy?
Thẩm Chanh còn chưa kịp tự hỏi, tin tức thứ hai lại bắn ra: Bảo bối, bởi vì em tùy hứng ham chơi, ít nhất đã có mười người gia nhập ngành nghề ăn xin.
Thẩm Chanh:....
Tin tức 3: Bảo bối, nếu như còn chưa hết giận, em đại khái có thể đổi cách thức tiếp tục, tôi chơi với em.
Thẩm Chanh:....
Một câu là một bảo bối, nhưng dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cô cũng nghĩ ra là ai rồi.
Tin tức 4 lại bắn ra ngoài: Bảo bối, em cũng đã dùng cách uyển chuyển để ám hiệu, tôi đương nhiên không thể để cho em thất vọng.
Thẩm Chanh:....
Tin tức 5: Bảo bối, thay nội y ѕєχy chờ đi, tôi tới thỏa mãn em.
Vẻ mặt Thẩm Chanh hắc tuyến, không biết xấu hổ của thằng nhãi này đã lên đến trên internet rồi.
Tin tức 5: Bảo bối, tối nay chúng ta gặp trên giường.
Gặp bác của anh á!
Hồn nhạt!
Nộ hỏa công tâm, Thẩm Chanh không nhịn được vỗ một chưởng lên bàn!
Ầm.... -
Nghe tiếng động, nam nữ già trẻ trong căn tin, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cô ....
Hiển nhiên một cử động kia, càng thể hiện bản tính cử chỉ тһô Ьạᴏ, lời nói cộc cằn của cô ở trước mặt mọi người ngồi ở đây.
"Con trai đừng nhìn, phụ nữ tính tình không tốt đều là lão hổ, sẽ ăn thịt người!"
Một phụ nữ lấy tay che tầm mắt của con trai mình, ý đồ dùng cách này hù dọa thằng bé.
Bé trai đẩy tay của người phụ nữ ra, không chỉ không sợ, còn nhìn về phía Thẩm Chanh, chảy nước miếng, "Nhưng cô ấy là con hổ xinh đẹp nha ...."
Người phụ nữ nghe, tức giận không thôi, "Con mới vài tuổi? Biết xinh đẹp gì không? Thật sự là một đức hạnh với cha con!"
Bé trai bĩu môi, không vui hừ hừ, "Mẹ, tính tình của mẹ cũng không tốt, nhưng mẹ lại không xinh đẹp như cô ấy."
Người phụ nữ vừa nghe, đưa tay kéo bé trai qua, mắng câu tên nhóc thối, xem lát nữa ta thu thập con ra sao, liền cứng ngắc dẫn thằng bé đi.
Một màn này, Thẩm Chanh nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy có chút buồn bực.
Người khác có dáng dấp xấu xí, cùng lắm là bị người ta bàn ra tán vào, cô rất xinh đẹp lại gây nên công phẫn.
Ma quái, bộ dạng xinh đẹp lại là sai lầm sao?
Xếp hàng gọi cơm, Thẩm Chanh đi ra từ căn tin, đi đến lầu nằm viện.
Vừa qua khỏi một lối đi giao nhau, Mộ Bạch liền đi tới từ lối đi bên hông.
"Tối hôm qua đến rồi, ừ, đã gặp bác sĩ Âu Dương, anh ta nói bệnh tình của tôi không tính là nghiêm trọng. Đúng, không cần phẫu thuật."
Anh nghe điện thoại, sải bước đi đến căn tin, không để ý chút nào đến Thẩm Chanh đi ngược lại ở sau lưng anh.
Sau khi đưa cơm cho Thẩm Trung Minh ở trong phòng bệnh, Thẩm Chanh đi phòng làm việc của viện trưởng.
Viện trưởng thấy cô đi vào, chỉ ghế bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống.
Thẩm Chanh không có ý định muốn ngồi xuống, mà là trực tiếp đi đến trước mặt bà ấy, "Viện trưởng, hôm nay con tới là muốn thương lượng với người một chuyền."
Viện trưởng như là biết cô muốn nói gì, thả bệnh án của bệnh nhân vào trong ngăn kéo, mới nhìn về phía cô, "Định đưa Thẩm Mộc đi?"
Thẩm Chanh gật đầu, "Vâng, buổi chiều liền đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc