Thích Cảnh Nhân dùng nĩa ăn ghim một khối bò bít tết, lúc đang muốn bỏ vào trong miệng mới phát hiện bò bít tết là trái tim có hình dạng, mà phần bò bít tết còn trong dĩa đều là hình trái tim, là Tần Thiếu Bạch vừa mới cắt đi.
"Không phải đói rồi sao." Tần Thiếu Bạch giương môi cười khẽ, trong mắt mang theo tràn đầy yêu thương cưng chìu: "Mau ăn."
"Tần Thiếu Bạch, chiêu này là kỹ năng tán gái của anh đi." Thích Cảnh Nhân đưa nĩa ăn tới bên miệng anh, nói: "Anh ăn trước."
"Được." Tần Thiếu Bạch sảng khoái cắn xuống bò bít tết trên nĩa ăn, nhai nhóp nhép vài cái liền nuốt xuống, anh nhìn Thích Cảnh Nhân, khóe môi vẽ ra một nụ cười tà lộ liễu: "Chúng ta đây là lần thứ hai hôn môi rồi."
Thích Cảnh Nhân hiểu ý tứ của anh, trước đó khi cô gọi anh cô phái người tới đón cô về phủ tổng thống, lúc ấy Tần Thiếu Bạch đang hút thuốc lá, cô cầm thuốc từ trên tay anh qua hút một hơi. Tính ra, một người trong lúc biết được có thể sẽ dính đến phải nước miếng của người khác nhưng lại không kiêng dè chạm vào, hẳn nên gọi là hôn môi. Cho nên lần kia, là lần đầu tiên.
Lần thứ hai cũng chính là hiện tại, chỉ là khác với lúc ấy, lần này cô là bị động, Tần Thiếu Bạch là chủ động.
Sau khi Tần Thiếu Bạch ăn bò bít tết, cầm một cái nĩa ăn khác từ bên cạnh, tự tay ghim một khối đưa đến bên miệng Thích Cảnh Nhân. Anh nghiêng nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt tràn đầy nhu tình dường như có thể hòa tan người ta thành nước.
Thích Cảnh Nhân và anh nhìn nhau mấy giây, đột nhiên thả nĩa ăn trong tay ra, thuận tiện lại đoạt lấy nĩa ăn trong tay Tần Thiếu Bạch, ngay tại lúc Tần Thiếu Bạch có chút không hiểu cử động của cô, cô thoáng đứng dậy ôm lấy anh.
Nụ cười trên mặt Tần Thiếu Bạch lui đi một chút, là bởi vì cử động như vậy của cô, đại khái qua năm giây, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, nắm bả vai của cô nhìn cô, nhìn cô thật lâu: "Thích Cảnh Nhân, em có biết mình đang làm cái gì hay không."
Thích Cảnh Nhân ngẩng đầu nhìn anh, lạnh nhạt hỏi: "Tần Thiếu Bạch, anh có còn muốn ở cùng với em không."
Nghe giống như một câu không liên quan, nhưng thật ra là một đáp lại. Lúc Tần Thiếu Bạch hậu tri hậu giác phát hiện ra, sau khi đã đối mặt với Thích Cảnh Nhân suốt nửa phút đồng hồ thì anh mới phản ứng kịp.
"Em đáp ứng ở cùng với anh rồi ư?" Tay anh nắm chặt bả vai Thích Cảnh Nhân, kích động đến hai tay có chút phát run.
"Chỉ số thông minh của anh cao như vậy, không biết tự mình hiểu à." Thích Cảnh Nhân nói.
Vừa dứt lời, cô liền bị Tần Thiếu Bạch một phát ôm vào trong иgự¢, anh ôm chặt lấy cô, như là muốn dụi cô vào trong xương cốt, để cô hóa thành cốt nhục của anh, cũng đã không thể tách ra với anh.
Được anh ôm, Thích Cảnh Nhân cười, cũng vào giờ khắc này cô mới phát hiện, đây mới chính là tình yêu cô truy tìm.
"Thích Cảnh Nhân, em là của anh rồi."
Tần Thiếu Bạch nhỏ giọng nói ở bên tai cô, giọng nói của anh có chút khàn khàn, lại dồi dào từ tính, trêu chọc lòng của người ta giống như thường ngày.
"Có phải của anh hay không, còn phải xem biểu hiện của anh." Thích Cảnh Nhân nói: "Anh biểu hiện không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị em đá ra ngoài cuộc."
"Không có khả năng này." Tần Thiếu Bạch càng dùng sức ôm chặt cô, tựa cằm ở trên vai của cô, nói: "Biết thuốc cao bôi trên da chó là cái gì không, chính là một loại sẽ luôn luôn dính chặt em không buông."
Thích Cảnh Nhân giật mình tỉnh ngộ, "À, thì ra anh là thứ đó."
Tần Thiếu Bạch giương môi cười, "Làm đồ của em, không có gì không tốt. Thích Cảnh Nhân em nhớ kỹ, đời này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, em cũng đừng nghĩ lại rời đi tw bên cạnh anh. Từ nay về sau, chỗ có em thì có anh, chỗ có anh thì có tình yêu. Mặc kệ gặp phải bao nhiêu khó khăn, đều có anh ở bên canh em, cho nên em không phải sợ."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thích Cảnh Nhân và Tần Thiếu Bạch ở cùng một chỗ, hai người rất ăn ý đều nói cho từng người bạn, Tống Trí Kha quy kết công lao Tần Thiếu Bạch theo đuổi được Thích Cảnh Nhân đến trên người mình, nói nếu như không phải anh ta ở sau lưng bày mưu tính kế, bây giờ Tần Thiếu Bạch còn đang bởi vì tình cảm bị ngăn trở mà tinh thần chán nản.
"Nhìn ở trên phương diện làm anh em của chú như vậy, tặng một căn phòng chơi bi-da để bày tỏ cảm ơn." Tần Thiếu Bạch cũng rất rộng rãi, biết bình thường ngoại trừ trò chơi sở thích lớn nhất của Tống Trí Kha là đánh bida, vì vậy liền định tặng phòng chơi bi-da cho anh.
"Chỗ nào?" Tống Trí Kha tương đối cảm thấy hứng thú chính là Tần Thiếu Bạch sẽ tặng cho anh phòng bida nào.
"Thành Tây, vừa mới một căn ở trên mảnh đất Tước vừa nắm bắt kia." Tần Thiếu Bạch nói.
"Vậy thì cảm ơn." Tống Trí Kha ngược lại cũng không khách sáo, Tần Thiếu Bạch dám tặng, anh liền dám lấy. Hơn nữa, anh ngấp nghé phòng đánh bida siêu hào hoa đó cũng đã lâu rồi, vẫn muốn mượn dùng một chút, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp mà thôi.
"Thiếu niên, tặng phòng đánh bida cho chú, nhưng lợi nhuận phải phân chia 5:5." Tần Thiếu Bạch cười lưu manh.
"Anh như vậy rất không hiền hậu." Tống Trí Kha liếc trắng hai mắt nhìn anh.
"Phúc hậu là cái gì, tôi không biết."
Tống Trí Kha ghét bỏ liếc mắt nhìn anh, sau đó chuyển tầm mắt qua trên người Thích Cảnh Nhân đang ngồi chơi game ở bên cạnh, hỏi: "Có phải tối hôm qua cô không có quản giáo anh ta, nên hôm nay anh ta mới sẽ lẳng lơ như vậy."
Thích Cảnh Nhân ngẩng đầu liếc nhìn Tống Trí Kha, ngay sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục chơi game, vừa chơi vừa nói: "Bây giờ tôi và anh ấy là đang giai đoạn mới yêu, giai đoạn ban đầu chỉ bao quát, cùng nhau ăn cơm, cùng đi dạo phố, cùng nói chuyện phiếm,, cùng ngắm những vì sao. Về phần mấy thứ quản giáo anh nói, không có trong phạm vi, cho nên nếu muốn quản giáo thì anh tốt nhất tự thân xuất mã. Tôi đây, cũng có thể xuất cho anh một chiêu."
"Thậm chí ngay cả nắm tay cũng chưa có...." Tống Trí Kha đồng tình nhìn Tần Thiếu Bạch, cố ý kéo âm cuối cực kỳ dài.
"Bình thường phụ nữ đều là trong miệng nói không cần, thân thể lại cực kỳ thành thực. Thích Cảnh Nhân, em dám nói ngày hôm qua em không có chủ động ôm anh sao?" Vì xoay chuyển tôn nghiêm, Tần Thiếu Bạch chỉa mũi nhọn thẳng vào Thích Cảnh Nhân.
"Chứng cớ đâu." Thích Cảnh Nhân ngẩng đầu lười biếng nhìn anh một cái, "Lấy chứng cớ ra rồi nói."
Ngày hôm qua cô thật sự chủ động ôm anh không sai, thế nhưng lúc đó chẳng qua là bị không khí lây nhiễm mà thôi, đều nói xúc động là ma quỷ, ma quỷ đã tìm tới cô, cô làm như vậy cũng bình thường.
"Chứng cớ sẽ có." Tần Thiếu Bạch nói: "Một lát nữa anh sai người ta đi nhà anh lắp camera, như vậy về sau chúng ta từng nói gì, đã làm gì, sẽ đều một mực sáng tỏ rồi."
"Em cũng chưa từng nói muốn tới nhà anh ở." Thích Cảnh Nhân nói.
"Chẳng lẽ em còn có phương án thứ hai để lựa chọn sao?" Tần Thiếu Bạch đứng dậy đi đến trước mặt cô, hai tay chống đỡ ở hai bên vai Thích Cảnh Nhân, tới gần mặt của cô, "Ngoại trừ phủ tổng thống, chỗ em có thể ở chỉ có nhà anh. Không được nói không, bởi vì anh sẽ không cho em cơ hội này. Bây giờ là em là bạn gái danh chính ngôn thuận của Tần Thiếu Bạch anh, ở nhà anh là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
"Tại sao?" Cô hỏi.
"Bởi vì chúng ta ở cùng một chỗ, cho nên anh sẽ không lại để em một mình nữa. Thích Cảnh Nhân, anh từng nói, đường tương lai anh sẽ đi cùng em, mặc kệ gặp phải nguy hiểm gì, anh cũng sẽ là người đầu tiên ngăn ở trước mặt em."
Mỗi một chữ anh nói đều giống như nặng ngàn cân, khắc thật sâu ở trong lòng Thích Cảnh Nhân, cô tự nhận là một người phụ nữ không dễ dàng bị cảm động, nhưng trái tim của cô vẫn bởi vì những lời này của anh mà lộ vẻ xúc động.