Thi Ngạo Tước cảm giác tay đột nhiên trống rỗng, sau đó liền nhìn thấy Tô Cửu Y đã đẩy Thích Cảnh Nhân và Tần Thiếu Bạch ra, cô nặng nề ngã nhào trên đất, chiếc xe tải đang nhanh chóng lái về phía cô.
Năm mét, ba mét, hai mét.... Một mét ....
"Cửu Y!"
Ngay tại lúc Thích Cảnh Nhân phản ứng kịp đưa tay muốn kéo Tô Cửu Y, Thi Ngạo Tước bước một bước dài nhanh chóng tới đó, một tay nắm eo Tô Cửu Y kéo cả người cô đến bên cạnh.
Cũng chính trong chớp mắt này, chiếc xe tải mạnh mẽ tăng tốc độ xe lao đến, Thi Ngạo Tước nhanh chóng nghiêng người tránh đi, nhưng vẫn bị kính chiếu hậu xe tải cọ đến cánh tay.
Tiếp theo đó là một tiếng "Ầm" vang lên thật lớn, xe tải trực tiếp ᴆụng vào xe của Thích Cảnh Nhân, bởi vì tốc độ xe quá nhanh, bánh xe tải ma sát trên mặt đất ít nhất hai mươi giây đồng hồ mới hoàn toàn dừng lại.
Trước khi ᴆụng vào, tài xế đã làm né tránh khẩn cấp, vì vậy anh ta chỉ bị một chút vết thương nhỏ không có nguy hiểm tánh mạng. Sau khi xe bị ᴆụng dừng lại, anh ta đầu tiên quan sát một chút tình huống hiện trường và hoàn cảnh bốn phía, có lẽ là cảm thấy không có lợi cho mình, liền lập tức khởi động xe muốn chạy trốn.
Tần Thiếu Bạch nghe được tiếng động cơ xe tải vang lên, lấy từ túi quần trong ra một nhẫn đeo tay, tay nắm thành quả đấm, bước một bước dài tiến lên, dùng sức đập bể cửa kính xe.
Xe tải hẳn là có chút lâu năm, cửa sổ xe là kiểu thiết kế cũ, tuy rằng cũng là thủy tinh công nghiệp, nhưng so với xe hiệu bây giờ, kém không chỉ là một đoạn. Bị Tần Thiếu Bạch dùng nhẫn bén nhọn đập một phát, thủy tinh liền bể nát.
Tài xế xe tải vội đè thấp vành nón, đánh cần số lên, lúc đang muốn giẫm chân ga, bị người rút chìa khóa, ngay sau đó xe liền tắt lửa.
"Chạy hả."
Tần Thiếu Bạch cười giơ chìa khóa xe lên về phía tài xế, ánh mắt tài xế tức giận bộ dáng muốn ςướק, nhưng Tần Thiếu Bạch vốn không cho anh ta cơ hội này, thân thể rất nhanh nghiêng về phía sau, quay đầu nhìn về phía Thích Cảnh Nhân.
"Chụp lấy."
Tần Thiếu Bạch ra dấu với Thích Cảnh Nhân, sau đó ném chìa khóa xe cho cô, Thích Cảnh Nhân nhận chìa khóa, làm một dấu tay "ok" với anh.
Tài xế xe tải thấy tình thế không ổn, len lén quan sát liếc nhìn vẻ mặt Tần Thiếu Bạch cùng với khoảng cách chỗ anh đứng, anh ta suy tư một trận, đột nhiên bổ nhào về phía ghế ngồi lái phụ bên cạnh, mở cửa xe nhảy xuống.
Thi Ngạo Tước ra tay rất gọn gàng, anh tựa ở trên cửa sau xe tải, chẳng qua chỉ là tóm một phát, tài xế xe tải đã bị chế phục.
Nhìn tay tài xế xe tải bị còng lại, Tô Cửu Y giật mình một chút, cô cho rằng loại vật còng tay này chỉ có cảnh sát mới có quyền lợi sử dụng, đặc biệt dùng để chế phục phạm nhân. Không ngờ Thi Ngạo Tước cũng có còng tay, hơn nữa còn có thể tùy tiện còng người.
Thích Cảnh Nhân vừa kiểm tra trên người cô bị thương hay không, vừa nói: "Cậu là một người bị thương, không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt chạy ra ngoài làm gì, có biết vừa rồi rất nguy hiểm không."
Nghe là giọng điệu trách cứ, nhưng lại bao hàm càng nhiều hơn là lo lắng, Tô Cửu Y nghe, liền gật gật đầu nói: "Tớ biết, nhưng tớ cũng không thể nhìn cậu bị ᴆụng nha."
Vừa rồi lao ra quả thật cũng là phản ứng theo bản năng, khi cô ý thức được Thích Cảnh Nhân có thể sẽ bị thương, cô chỉ có một cách nghĩ: Không thể để cho cô ấy gặp chuyện bất trắc, không thể để cho cô ấy bị thương. Cho nên cô thậm chí chưa kịp nghĩ nhiều liền làm ra cử động như vậy, giống như là lúc đỡ súng cho Thi Ngạo Tước.
"Được rồi, biết cậu tốt với tớ." Thích Cảnh Nhân lôi kéo tay của cô, nói: "Chúng ta đi qua xem thử."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tần Thiếu Bạch kéo cửa xe tải ra, một cước đạp tài xế vào. Tuy động tác có chút thô lỗ, nhưng không thể không nói lúc anh thô lỗ vẫn có vài phần mị lực, ngũ quan đẹp mắt ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống ánh sáng rực rỡ, hình dáng càng thêm rõ ràng.
Một tay Thi Ngạo Tước cắm ở trong túi quần tây, lười nhác tựa ở bên cạnh cửa xe, mặt anh không cảm xúc gì nhìn tài xế xe tải, khóe môi chậm rãi giương lên, anh rõ ràng đang cười nhưng lại không đạt đến đáy mắt, khiến người ta không cảm giác được một chút xíu nhiệt độ.
"Hào hứng của Tiêu thiếu gia quả thật rất tốt, chơi loại trò chơi kích thích này."
Giọng nói của anh rất trầm thấp, tuy rằng tiếng nói vững vàng nhưng mơ hồ vẫn tản ra lệ khí, khiến người ta không rét mà run.
Tài xế xe tải vốn đang cúi đầu, nhưng sau khi nghe được lời của Thi Ngạo Tước anh ta liền ngẩng đầu lên, anh ta mang khẩu trang che khuất nửa gương mặt, và đội mũ lưỡi trai màu đen trên đỉnh đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa. Nhìn qua là một người đàn ông rất trẻ tuổi.
Bình thường khi một người ăn mặc như vậy, về cơ bản sẽ không có cách nào xác nhận, nhưng ánh mắt của người đàn ông đã bán đứng chính anh ta, khiến người ta liếc nhìn liền có thể nhận ra anh ta.
Trước đó Tô Cửu Y đã từng lưu ý tướng mạo Tiêu Thần, đặc biệt là đôi mắt câu hồn người kia, lúc ấy cô đã cảm thấy dáng dấp Tiêu Thần đặc biệt tác phong không đúng đắn, nếu như không phải là hoa tâm háo sắc bỉ ổi, thật sự có thể coi như là một người giàu có đẹp trai.
Nhân phẩm Tiêu Thần không tốt không phải là bí mật gì, hơn nữa Tô Cửu Y cũng biết một chút chuyện anh ta bỏ thuốc ở gian phòng Thi Ngạo Tước, trốn ở trung tâm thương mại đối diện Ciaos bắn cô, cùng với phái người bắn ૮ɦếƭ Thi Ngạo Tước.
Một người đàn ông như vậy rất nguy hiểm, vì một chút lợi ích mà không từ thủ đoạn, thậm chí là không tiếc liên lụy tánh mạng và tiền đồ của mình.
"Nếu Tước thiếu biết là tôi, tôi cũng không cần che che giấu giấu nữa."
Tiêu Thần cúi đầu ᴆụng ở trên vai của mình một chút, mũ lưỡi trai đội ở trên đầu liền rơi xuống. Bởi vì tay anh ta bị trói ngược ở phía sau, cho nên anh ta chỉ có thể dùng cách này.
Chỉ là anh ta giống như cũng không để ý, lại còn nhìn Thi Ngạo Tước cười, "Tước thiếu cũng nói tôi là chơi trò chơi, như vậy còng tôi có phải là có chút không tốt lắm không."
Thi Ngạo Tước liếc xéo anh ta, đưa tay chậm rãi sửa sang lại cổ áo một chút, cười như không cười mở miệng: "Tôi cảm thấy rất hợp thích."
"Nói như thế nào chúng ta cũng coi như là người quen, không chừng về sau còn có thể có cơ hội hợp tác làm gì đó." Tiêu Thần nói: "Tước thiếu, làm người, có chuyện thì phải thương lượng thật tốt, cũng chính là cho mình một con đường lui."
"Con người của tôi chưa bao giờ thích để lại cho người ta một con đường lui." Khóe môi hạ thấp của Thi Ngạo Tước giương nhẹ, không nhanh không chậm nói: "Tôi chỉ thích chặt đứt đường lui của người ta."
Lời của anh rất có châm chích, cũng ngắn gọn sáng tỏ, câu nói đầu tiên phân rõ lập trường và thái độ của mình.
Tô Cửu Y cảm thấy bá đạo của Thi Ngạo Tước đã vượt ra một loại cảnh giới mới, nhìn có vẻ anh đang cười, nhưng nụ cười kia lại có chút lạnh lùng. Tuy giọng nói của anh bình dị, nhưng lại mang theo khí phách không khiến người nghi ngờ.
"Được rồi." Sự tình phát triển đến mức này, Tiêu Thần cảm thấy mình cũng không cần phải giả bộ nữa, nói ngay vào điểm chính: "Tôi nghĩ các người cũng biết sau lưng tôi có người, dù hôm nay tôi bị các người bắt tại hiện trường cũng không sao, bởi vì người sau lưng tôi có năng lực cũng có bản lãnh kia, anh ta có thể dễ dàng rửa sạch tội danh cho tôi, hơn nữa xóa sách tất cả chứng cớ."
"Nhân chứng thì sao?" Thích Cảnh Nhân ôm иgự¢, có chút hứng thú nhìn Tiêu Thần, "Cũng cùng xóa sạch à?"