"Dễ ngửi." Thích Cảnh Nhân nói.
"Có thể đừng đi không." Tần Thiếu Bạch ôm lấy cô, giống như coi cô là thủy tinh dễ vỡ, cẩn thận che chở.
"Không thể." Thích Cảnh Nhân ngẩng đầu nhìn anh, "Em không có bất kỳ lý do gì ở lại chỗ này."
"Em có." Tần Thiếu Bạch nhìn thật lâu cô, "Anh thích em, rất thích em, rất thích rất thích em, lý do này có đủ hay không?"
"Không đủ." Thích Cảnh Nhân lắc đầu, ngay sau đó cười, "Cô gái Tần thiếu gia thích không có một trăm cũng có năm mươi, có đủ chia sao?"
"Thích Cảnh Nhân." Tần Thiếu Bạch đẩy cô từ trong lòng ra, sau đó cầm bả vai của cô, cúi đầu nhìn cô, gằn từng chữ: "Đã lâu như vậy, chẳng lẽ em vẫn chưa rõ ràng trái tim của anh sao."
Thích Cảnh Nhân cũng không phải người ngu, làm sao có thể không rõ ràng, một người đàn ông đối tốt với một phụ nữ chỉ có hai lý do, hoặc là coi trọng tư sắc người phụ nữ đó, hoặc là động tình với người phụ nữ đó.
Tần Thiếu Bạch chưa bao giờ làm chuyện quá giới hạn với cô, tuy rằng cũng có lúc thỉnh thoảng sẽ rất thân mật với anh, nhưng lại chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Một người đàn ông có thể làm đến trình độ này, có thể không có mục đích đối tốt với một người phụ nữ, vậy thì chứng minh anh động không chỉ là tình, mà còn có trái tim.
Bấy nhiêu đó, cô cũng có thể cảm nhận được. Nhưng có thể làm thế nào đây? Giữa cô và anh luôn có khoảng cách, không nói đến những chuyện khác, chỉ một điểm cô là người thừa kế chức vị tổng thống đã là một trở ngại lớn.
Thích Cảnh Nhân đưa tay vén tóc bị gió thổi rối loạn đến sau tai, đối diện với tầm mắt của anh, im lặng chừng nửa phút, mới chậm rãi mở miệng nói: "Có chừng có mực đi."
Ý cô là tình cảm, một đoạn tình cảm còn chưa có bắt đầu nảy sinh liền phải kết thúc này, một đoạn tình cảm rõ ràng khắc cốt ghi tâm nhưng không thể tiếp tục nữa.
"Không thể."
Tần Thiếu Bạch ôm chặt cô vào trong иgự¢ lần nữa, anh dùng hết sức lực toàn thân ôm cô thật chặt, dường như muốn dụi cô vào trong xương cốt, hòa làm một thể với anh.
"Thích Cảnh Nhân, anh nợ em một lần thổ lộ, hiện tại em phải yên lặng nghe anh nói hết, không cho phép cắt đứt anh." Anh nói.
"Anh nói." Thích Cảnh Nhân không biết mình có phải là đang tham luyến иgự¢ của anh không, chỉ biết rằng giờ khắc này cô không đành lòng đẩy anh ra, dù sắp sửa mỗi người đi một ngả, cô cũng muốn nghe anh nói hết lời.
"Lúc mới quen em, anh cảm thấy em là một người phụ nữ hư hỏng không bị quản thúc, hút thuốc uống rượu chơi bài đánh nhau mọi thứ, hơn nữa còn thích đùa giỡn trai đẹp." Tần Thiếu Bạch tựa cằm đến trên vai của cô, khẽ nói ở bên tai cô: "Còn nhớ chúng ta quen biết như thế nào không? Lúc ấy anh cùng Tước hẹn muốn đi đánh bi-da, kết quả anh ta có chuyện không tới được, anh đi quầy bar tìm rượu uống. Lúc đi đến em đang cãi nhau với một người phụ nữ, người phụ nữ mắng chửi em là lẳng lơ, em xách chai rượu lên liền nện vào trên đầu cô ta, còn khách khí đáp lại cô ta một câu "Lẳng lơ cũng là một loại năng lực, có bản lĩnh cô cũng lẳng lơ cho chị đây xem một chút". Em nhất định không biết, lần đầu tiên gặp mặt anh liền sinh ra hứng thú với em."
"Sau đó anh thường hay xuất hiện ở trước mặt em, vừa mới bắt đầu là thân phận khách hàng, sau đó mới biết được thì ra em và Tước quen biết, cũng bởi vì anh ta, quan hệ của chúng ta dần dần quen thuộc. Cứ như vậy, anh liền bắt đầu càng lún càng sâu, anh thích nhìn bộ dáng pha chế rượu của em, thích nhìn bộ dạng ngẩn người của em, thích em hút thuốc uống rượu đánh bài, thích em phát giận đánh nhau, thích tất cả mọi chuyện em làm. Cứ như vậy thích thói quen của em, thích cô gái tên là Thích Cảnh Nhân kia."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Tại sao." Thích Cảnh Nhân thản nhiên mở miệng, giọng nói rất bình tĩnh, bình tĩnh đến khiến người ta không cảm giác được một chút phập phồng nào.
"Bởi vì em xấu tính, bởi vì 1800 loại tật xấu trên người em, bởi vì em là em, chỉ bởi vì một mình em. Trong lòng anh, em vĩnh viễn không có ai sánh bằng." Tần Thiếu Bach nói: "Yêu chính là yêu, không có bất kỳ lý do gì."
Tay của anh phủ lên tóc của cô, giống như che chở bảo vật dịu dàng vuốt ve, chạm vào. Anh im lặng một lát, giương khóe môi lên, mở miệng cười: "Em nói, ngoại trừ anh còn có người đàn ông thứ hai có thể khoan dung được em không."
.... .... Có lẽ sẽ không có đi.
Trong lòng Thích Cảnh Nhân lặng lẽ trả lời, bởi vì thân phận của cô, bởi vì địa vị nhà họ Mạc, đã định cô không thể sống vì chính mình. Cạnh cô có không ít người theo đuổi, nhưng chân chính trả giá thật lòng lại có mấy ai.
Chỉ lấy Bắc Mặc mà nói, vẫn bám lấy cô không chịu buông tay, nói là thích cô nguyện ý trả giá tất cả vì cô, thật ra anh ta cần gì chính cô lại rất rõ ràng, trở thành chồng tổng thống kế nhiệm kế tiếp, hẳn là rất có vinh quang đi.
Bắc Mặc là một mẫu đàn ông như thế nào, cô rất rõ ràng, tâm ngoan thủ lạt, vì đạt tới mục đích không tiếc bất cứ giá nào. Mục tiêu của anh ta là cô, hơn nữa tình thế bắt buộc, cho nên anh ta muốn làm là quét dọn chướng ngại, diệt trừ tất cả mọi người cạnh cô.
Tần Thiếu Bạch, là mục tiêu đầu tiên của Bắc Mặc.
"Đương nhiên là có nha, hơn nữa còn có rất nhiều." Thích Cảnh Nhân đột nhiên cười, "Sợ rằng anh ở điểm cuối rồi."
Cô nói xong, lấy tay đẩy anh một cái, "Lại nói, bộ dáng nhiệt tình của anh thật làm cho người không quen, nhanh buông tay, em phải đi về rồi."
"Không buông."
Tần Thiếu Bạch dùng sức ôm chặt eo của cô, như tên lưu manh ôm cô không chịu buông tay, Thích Cảnh Nhân càng giãy dụa, anh càng ôm chặt hơn.
Người qua đường đi qua bên cạnh sẽ dừng lại nhìn hai người một lúc, sau đó chỉ trỏ, nói cái mấy loại đề tài "Đang nháo chia tay đi" "Xem ra như người đàn ông vụng trộm bị cô gái phát hiện, cô gái muốn đi nhưng người đàn ông không chịu" linh tinh.
"Đáp ứng với anh thì anh sẽ buông em ra." Tần Thiếu Bạch nói.
"Giữa chúng ta không thể nào." Dù cho đến lúc như thế này, Thích Cảnh Nhân cũng vẫn rất lý trí, cô không có hành động theo cảm tính, cũng không có xúc động, đối mặt với thổ lộ của Tần Thiếu Bạch, cô có thể đáp lại chỉ có thản nhiên chống đỡ như vậy mà thôi.
Tần Thiếu Bạch đẩy cô ra, sau đó dùng tay nắm chặt bả vai cô, đối diện với tầm mắt của cô, nói: "Em nhìn vào mắt của anh, nói lại lời vừa rồi thêm một lần nữa."
"Em nói, giữa chúng ta là không thể nào." Thích Cảnh Nhân nhìn mắt của anh, lặp lại câu nói kia thêm một lần nữa.
Tần Thiếu Bạch nhìn cô chằm chằm, con ngươi vốn thâm trầm từ từ nhuộm lên một tầng ý cười, anh vươn một tay ra để chỉnh sửa tóc rối loạn của cô, anh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhu hòa nhìn cô.
Đổi lại ngày xưa, Thích Cảnh Nhân đã sớm đẩy anh ra, chỉ là lần này không như vậy, một khi đẩy ra, giữa cô và anh sẽ hoàn toàn vẽ lên dấu chấm tròn, vẽ lên kết cục, vĩnh viễn sẽ không thể lại giống như hiện tại rồi.
Cô nghĩ, đối mặt thêm một phút đồng hồ, thêm sáu mươi giây nữa, thì cô sẽ tạo ra sai lầm ở nơi đầu đường này, từ đó về sau có lẽ sẽ không thể còn đường lui nữa.
Trong lúc nhất thời, thời gian dường như dừng lại, ánh mắt nhìn nhau mơ hồ một mảnh chung quanh, chỉ còn mỗi đối phương ở trong mắt của nhau, chân thật lại hư ảo như vậy.
"Cẩn thận!"
Tô Cửu Y thật không ngờ lúc thỉnh cầu Thi Ngạo Tước dẫn cô ra ngoài, lại gặp Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân lần nữa, cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy bọn họ gặp phải chuyện nguy hiểm.
Khi cô nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ ᴆụng vào Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân, cô gần như theo bản năng hô ra tiếng, sau đó bất chấp đau đớn truyền tới từ chỗ vết thương liền nhào về phía hai người, dụng hết toàn lực đẩy bọn họ ra.