Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha cảm thấy mình tới rất không đúng lúc, bởi vì nhìn thấy cửa không khóa, hai người liền trực tiếp đi vào, kết quả thấy được một màn triền miên ở bên trong, ăn thức ăn cho chó một phen.
Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ lùi ra khỏi phòng, nhân tiện săn sóc khép cửa phòng lại.
Thi Ngạo Tước là đi ra khỏi phòng vào mười phút sau, nhìn thấy hai người đang ngồi xổm hút thuốc trên đầu hành lang cách đó không xa, anh liền sải bước đi tới chỗ bọn họ.
Lúc nãy khi Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha đi vào anh đại khái đã phát hiện được, cho nên lúc anh nhìn bọn họ, vẻ mặt vẫn rất lãnh đạm.
Thi Ngạo Tước ở trước mặt người khác dường như vĩnh viễn đều là bộ dạng này, che dấu lòng của anh rất khá, sẽ không biểu lộ ra cảm nghĩ của anh, sẽ không để cho người ta cảm nhận được hỉ nộ ái ố của anh.
Sau khi đến gần Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha, Thi Ngạo Tước lấy từ trong túi quần tây ra một hộp thuốc sang quý ném cho Tống Trí Kha, Tống Trí Kha ngược lại cũng không khách sáo, nhận lấy hộp thuốc liền trực tiếp mở hộp ra, tự rút một điếu ngậm lên miệng, sau đó đưa hộp thuốc lá sang cho Tần Thiếu Bạch.
Tần Thiếu Bạch cũng nhận lấy hộp thuốc, rút ra một điếu từ bên trong, sau khi đốt mới trả hộp thuốc lại cho Thi Ngạo Tước.
Thi Ngạo Tước tựa ở trên lan can cầu thang, lười nhác vuốt vuốt hộp thuốc lá trên tay, nhìn hai người đàn ông đang hút thuốc trước mặt.
"Nói, anh và Thích Cảnh Nhân thế nào rồi?"
Tống Trí Kha phun ra một vòng khói về phía Tần Thiếu Bạch, lập tức rước lấy một ánh mắt xem thường của đối phương, Tần Thiếu Bạch hút một hơi thuốc, nói: "Giống như chú nghĩ."
"Sớm nói giữa các người không thể nào." Tống Trí Kha cười: "Còn tiếp tục quay lại làm công tử phong lưu của anh đi, đoán chừng những cô bị anh lạnh nhạt, không được tán gẫu cũng sắp cỏ mọc dài rồi."
"Vị trí trong lòng chỉ lớn như vậy, đã bị lấp đầy, đâu còn dung nạp được những người phụ nữ khác." Tần Thiếu Bạch nói xong, chậm rãi khép mắt lại, anh dựa vào trên tường hút thuốc một hơi tiếp một hơi, không biết nghĩ tới điều gì, anh đột nhiên cười ra tiếng.
Tống Trí Kha liếc anh một cái, than một tiếng: "Người đàn ông bị tình yêu làm tổn thương."
"Mang cô ấy trở về đi."
Thi Ngạo Tước đứng ở bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện, cuối cùng mở miệng, giọng nói anh rất bình tĩnh, như là đang tự thuật một chuyện không quan trọng.
Có câu gọi là người trong cuộc lúc nào cũng u mê, còn người ngoài cuộc thì luôn luôn sáng suốt, Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân làm người trong cuộc, có lẽ sẽ hiểu không rõ lòng của mình, không biết mình nghĩ muốn cái gì, cho nên mới phải để lỡ lần nữa.
Nếu như bọn họ sớm một chút phát hiện tình cảm của đối phương, có lẽ cũng sẽ không đi đến một bước này, sẽ không tách ra.
Tuy rằng Thi Ngạo Tước chưa bao giờ hỏi qua Tần Thiếu Bạch và Thích Cảnh Nhân, nhưng anh lại biết, bọn họ đều là yêu đối phương, chỉ là vùi dưới đáy lòng không chịu nói ra mà thôi.
"Không được." Tần Thiếu Bạch chậm rãi mở miệng, hai chữ này nghe rất dứt khoát, nhưng chỉ có chính anh mới biết được lúc nói ra khỏi miệng có bao nhiêu khó khăn.
Anh mở mắt, cúi đầu nhìn điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay, nhếch môi mang theo độ cong ý cười.
Thuốc cũng sắp hết, ngọn lửa trở nên càng ngày càng yếu ớt, giống như giữa anh và Thích Cảnh Nhân, giải tán, thì có thể phai nhạt, sau đó trở lại điểm ban đầu.
"Bỏ được sao?" Thi Ngạo Tước lạnh nhạt hỏi.
"Chỉ cần không nhìn thấy cô ấy, tôi sẽ bỏ được." Chỉ cần cô không cả ngày lắc lư ở trước mặt anh, không thừ người bần thần ngủ gà ngủ gật ở trước mặt anh, không chơi trò chơi đến la hét ở trước mặt anh, không uống rượu uống đến say mèm ở trước mặt anh, thì anh có thể khắc chế mình không thèm nhớ cô nữa.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tần Thiếu Bạch tự nhận định lực của mình rất tốt, cũng có thể khắc chế tình cảm của mình, mà chính anh cũng cảm thấy, ở cùng nhau chưa hẳn tốt hơn yên lặng thủ hộ, cho nên anh tôn trọng quyết định của Thích Cảnh Nhân, dù là làm trái lòng của mình.
Sau khi rời khỏi nhà họ Thi, Tần Thiếu Bạch đi Ciaos một chuyến, ý định nhìn xem có thể tìm được một chút manh mối hay không.
Hành vi phạm tội Tiêu Thần thừa nhận trước kia đủ để phán bỏ tù anh ta, nhưng ngày hôm sau anh ta bị bắt giữ liền được vô tội phóng thích, đáp án cảnh sát cho ra chính là không có chứng cớ xác thật có thể chứng minh Tiêu Thần phạm tội, vì vậy cảnh sát xóa bỏ khởi tố anh ta.
Rất rõ ràng, là có người khơi thông quan hệ với anh ta.
Về phần người sau lưng là ai, ba người Thi Ngạo Tước, Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha đều rất rõ ràng, có thể dễ dàng khiến một người sắp ngồi tù tẩy trắng, suy nghĩ một chút cũng không phải là nhân vật đơn giản gì.
Mà người duy nhất đáng để hoài nghi, hơn nữa điều kiện tất cả phương diện đều phù hợp, chỉ có một mình Bắc Mặc.
Anh ta là con trai của đại tướng quân, cũng có thể được coi là nhân vật số một ở giới chính trị, tất cả quan viên địa phương các thành phố thấy anh ta cũng sẽ cung kính anh ta ba phần, muốn cứu một người từ trong tù ra rất dễ dàng, tùy tiện tìm kẻ ૮ɦếƭ thay là được rồi.
Lo lắng Tiêu Thần thực hiện trả thù, trong ngày ah ta được phóng thích, Thi Ngạo Tước liền phái người đi giám thị anh ta, nhất cử nhất động của đối phương hoàn toàn bị anh khống chế.
Tống Trí Kha là hacker đẳng cấp, xâm nhập máy vi tính Tiêu Thần, có rất nhiều chương trình phòng hộ an toàn cài đặt trong máy vi tính Tiêu Thần, khiến Tống Trí Kha phải dùng bốn tiếng để phá giải.
Quả nhiên anh tra ra được Tiêu Thần nhận được một khoản tiền lớn, có khoảng năm trăm vạn, mà người gửi tiền cho anh ta cũng không có dùng tên thật, chỉ dùng là một cái tên thay thế, gọi là "Bắc Bắc" .
Loại người không sử dụng tên thật này không có cách nào chuyển khoản trên trăm vạn, bình thường đều có hạn mức, mà hạn mức cơ bản rất nhỏ. Để tiện vận chuyển, số tiền khá lớn đều không được chuyển ngay, chuyển khoản đều cần sớm hẹn trước, hoàn toàn không thể chuyển khoản một lần trên trăm vạn.
Như vậy xem ra, không thể khinh thường người chuyển khoản cho Tiêu Thần, dám giao dịch lộ liễu trên mạng với Tiêu Thần như vậy, liền nói lên anh ta cũng không lo lắng hậu quả sinh ra từ chuyện này.
"Bắc Bắc" Tống Trí Kha liên tưởng hai chữ này đến Bắc Mặc, mặc dù chưa từng tiếp xúc với Bắc Mặc, nhưng sau khi quen biết Thích Cảnh Nhân anh ngược lại từng nghe Thi Ngạo Tước nhắc qua, Bắc Mặc là người ái mộ Thích Cảnh Nhân, cũng là người theo đuổi.
Vì vậy có thể giải thích được tại sao trong khoảng thời gian này lại phát sinh nhiều chuyện ly kỳ như vậy, là bởi vì hôn ước của Thích Cảnh Nhân và Thi Ngạo Tước, cho nên Bắc Mặc chọn lựa hành động, dùng tiền thu mua người ở sau lưng giở trò.
Biết tra được bản ghi chép chuyển khoản cũng có thể là vô ích, Tống Trí Kha đơn giản ghi chép lại, liền rời khỏi máy vi tính của Tiêu Thần, để tất cả hệ thống của anh ta trở về như cũ.
Lúc Tần Thiếu Bạch đến Ciaos rất đúng lúc, chính là thời gian nghỉ trưa của nhân viên, vào giờ này cũng không có khách hàng nào, cho nên vô cùng yên tĩnh.
Xa xa Tần Thiếu Bạch liền nhìn thấy bên trong quầy bar đứng một người, đưa lưng về phía anh, người nọ đang với tới tay đi lấy rượu trên giá rượu, đại khái là bởi vì chiều cao không đủ, dưới chân cô còn đạp một cái ghế.
Động tác như vậy rất nguy hiểm, hơn nữa ghế là chuyển động, người nọ đứng ở phía trên thân thể loạng choạng, trọng tâm có chút không vững, nhưng đối phương dường như không cảm thấy sợ hãi, duỗi tay nắm chặt một chai rượu, nhảy từ trên ghế xuống, xoay người đặt chai rượu ở trên quầy bar.
Vị trí quầy bar lấy ánh sáng không quá tốt, mặc dù là ban ngày cũng rất tăm tối, cho nên Tần Thiếu Bạch thấy không rõ lắm bộ dáng người nọ, sau khi tùy ý liếc qua, anh liền dời ánh mắt đi.