Trong lúc hôn mê, Tô Cửu Y cảm thấy mình giống như được đặt ở trong nước biển lạnh băng, thân thể đột nhiên trở nên lạnh buốt, nhưng lại không biết vì sao, có một luồng nhiệt độ nóng rực đốt cháy da của cô, khiến cô cảm thấy lúc lạnh lúc nóng rất khó chịu.
Cô muốn động, muốn chạy trốn khỏi nơi kinh khủng này, nhưng thân thể lại nặng nề như là đúc bằng chì, không thể nhúc nhích cũng không có cách nào rút ra, chỉ có thể mặc cho mình bị một hoàn cảnh như vậy vây quanh, hung hăng cắn nuốt.
Điện thoại Thi Ngạo Tước chấn động lên, sợ nghe điện thoại đánh thức Tô Cửu Y, anh cẩn thận đặt tay cô về trên giường, kéo chăn mền qua đắp lên cho cô, lúc này mới đứng dậy cầm di động đi ra khỏi phòng.
"Alo." Một đêm không ngủ, anh có chút mệt mỏi, vì vậy giọng nói khàn khàn.
"Tước thiếu, Tiêu Thần khai rồi." Đối phương nói.
Thi Ngạo Tước đi đến bên cửa sổ, đưa tay vuốt vuốt cái trán trướng đau, hỏi: "Anh ta nói gì?"
"Anh ta thừa nhận đám hàng trước đó là anh ta cắt đứt, hơn nữa chuyện hương thúc tình trong phòng Tước thiếu cũng là anh ta âm thầm lẻn vào đốt, còn có một phát súng trong phòng quan sát, kể cả cái ૮ɦếƭ của Triệu Nhậm cũng đều là anh ta làm." Đối phương hồi đáp.
Nghe đối phương báo cáo xong, vẻ mặt Thi Ngạo Tước vẫn không có thay đổi gì, vẫn là lạnh nhạt giống như vừa rồi, ừ một tiếng, "Nhìn anh ta cho kỹ, đừng để anh ta chạy thoát."
"Dạ, Tước thiếu "
Cúp điện thoại, Thi Ngạo Tước dựa đến trên tường đốt một điếu thuốc, trước đó anh từng phân tích nguyên nhân chuyện đối phương đốt hương thuốc tình trong phòng anh, mà mục đích làm như vậy chỉ có một, vì để cho anh phát sinh quan hệ với một người phụ nữ xa lạ.
Tô Cửu Y chỉ là một người bị hại, vào ngày hôm sau chuyện kia phát sinh, anh sai người ta tra xét tất cả bản ghi chép quan sát, phát hiện trước khi Tô Cửu Y nhận được thông báo đi phòng của anh đưa rượu bị một khách hàng khó dây dưa chuốc rượu.
Sau đó cô lảo đảo nghiêng ngã tiến vào gian phòng của anh, ngay từ đầu vốn định để rượu xuống bước đi, kết quả sau khi ngửi được mùi hương liền mất đi năng lực phán đoán, vì vậy thất thân cho anh.
Thật ra bố cục này có thể nói là hoàn mỹ, mỗi một thủ đoạn đối phương dùng đều đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ, chỉ là anh ta ngàn tính vạn tính cũng không có tính đến diễn biến chuyện này không ở trong sự khống chế của anh ta.
Thi Ngạo Tước dùng sức hít một hơi thuốc, ném thuốc cháy hơn phân nửa xuống đất, dùng đế giày vê tắt, sau đó xoay người đi vào gian phòng. Ngay tại lúc anh đi đến bên giường, ngoài ý muốn phát hiện ngón tay của Tô Cửu Y đang động.
"Tô Cửu Y."
Anh cúi người xuống dưới, cẩn thận bưng lấy mặt của cô, trầm thấp gọi: "Tô Cửu Y."
"Tô Cửu Y."
"Tô Cửu Y ...."
"Tô Cửu Y."
"Tô Cửu Y."
Anh cứ lặp lại tên của cô như vậy, một tiếng tiếp theo một tiếng, nhìn người trên giường, đôi mắt thâm sâu tràn đầy nhu tình. Bụng ngón tay chai sạm nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, muốn gọi tỉnh cô nhưng lại sợ ồn đến cô.
Giọng nói của anh thả càng thấp hơn, đến cuối cùng hoàn toàn nghe không được, vào lúc này ngón tay của Tô Cửu Y lại đột nhiên động một chút, sau đó lông mi thật dài của cô bắt đầu rung động.
Tô Cửu Y cảm thấy mí mắt nặng nề, nhưng cô nghe được có người không ngừng gọi tên của cô ở bên tai, liền liều mạng muốn tỉnh lại, muốn nhìn một chút là ai đang gọi cô.
Cuối cùng mở mắt, nhưng trước mắt lại là một mảnh mơ hồ, gương mặt gần nhau trong gang tấc như là bịt kín một lớp sương mù, khiến cô không nhìn rõ lắm. Cô muốn sờ mặt của đối phương, nhưng tay vừa mới nâng lên lại không có lực rũ xuống.
Cũng vào lúc này, đôi bàn tay ấm áp đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, nâng lên trên. Cứ như vậy, tay của cô chạm vào khuôn mặt không có nhiệt độ, lạnh đến mức có chút thấm người.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tầm mắt Tô Cửu Y dần dần rõ ràng, cô nhìn rõ người đàn ông ở trước mắt, hình dáng khuôn mặt của anh, cái mũi của anh, môi, còn có đôi mắt sâu thẳm không thể thấy đáy kia, trong nháy mắt này đều khắc thật sâu trên trái tim của cô.
"Thi.... Ngạo Tước ...."
Lần đầu tiên, cô gọi cả tên lẫn họ của anh, chỉ là giọng nói của cô vẫn yếu ớt, giống như trạng thái bây giờ của cô, khiến người ta dường như không cảm giác được sự hiện hữu của cô.
"Anh ở đây." Giọng Thi Ngạo Tước rất nhỏ thấp, nhìn khuôn mặt trắng bệch đến không có một chút huyết sắc của cô, trong mắt của anh tràn đầy thương yêu, anh vươn một tay ra xoa mặt của cô, vô cùng yêu thương cưng chìu.
"Anh có bị thương không?"
Cô đột nhiên rút tay ra từ trong tay anh, cũng không biết là khí lực từ nơi nào tới, trượt xuống dọc theo mặt của anh, đi qua cổ, rồi đến xương đòn vai và trước иgự¢, kiểm tra mỗi một tấc, chỉ sợ anh trúng đạn sau khi cô hôn mê.
Thi Ngạo Tước có chút đau lòng cầm cổ tay của cô, không cho cô nhúc nhích, anh hạ thấp giọng nói: "Anh không có bị thương, đừng lo lắng."
Thật ra từ khi chuyện phát sinh đến hiện tại, trong đầu anh vẫn luôn nhớ lại một màn kia, lúc ấy cô không biết là xuất phát từ tâm lý gì, thậm chí không nghĩ nhiều liền nhào tới trên người của anh, bất chấp sống ૮ɦếƭ, đỡ một phát súng cho anh.
"Không có bị thương là tốt rồi, không có bị thương là tốt rồi." Tô Cửu Y nói như vậy xong, lại đột nhiên cảm giác được chỗ иgự¢ bỗng vang lên một trận đau nhức kịch liệt, như là bị người dùng dao cắt, đau đến khiến người ta ngạt thở.
Cô chợt cắn môi, cứng ngắc không có thốt ra tiếng, cô sợ người đàn ông trước mặt lo lắng cho cô, cũng sợ anh sẽ bởi vì chuyện này mà tự trách. Cô vì anh đỡ đạn là cam tâm tình nguyện, cho nên cô không muốn anh cảm thấy mắc nợ cô.
Từ trước đến nay năng lực nhìn thấu của Thi Ngạo Tước rất mạnh, chỉ liếc nhìn Tô Cửu Y liền cảm thấy được cô không ổn, nhìn thấy trên trán cô toát ra một tầng mồ hôi rịn rậm rạp chằng chịt, anh nhíu chân mày lại.
"Rất đau sao?"
Anh cẩn thận đặt tay cô về chỗ cũ, tiến gần sát cô một chút, anh muốn ϲởí áօ của cô tra xem một chút thương thế của cô, nhưng Tô Cửu Y lại ngăn hành động của anh lại.
Động tác của cô rất nhẹ, bởi vì thân thể suy yếu, hoàn toàn không dùng sức được, nhưng là tay của cô vừa nắm tay Thi Ngạo Tước, anh liền ngừng động tác.
Anh nhìn về phía Tô Cửu Y, thấy cô lắc lắc đầu, nói: "Không đau."
Thi Ngạo Tước biết rõ cô nói dối, nhưng vẫn nguyện ý tin tưởng, anh cầm ngược tay của Tô Cửu Y, đối diện với ánh mắt của cô, hỏi từng câu từng chữ: "Tô Cửu Y, em đồng ý gả cho anh không?"
Khi Tô Cửu Y nghe nói như thế, thân thể chợt cứng đờ, trong nháy mắt, cô dường như quên mất vết thương đau đớn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô rơi vào trầm mặc.
Còn nhớ khi còn bé, bạn nhỏ cùng tuổi với cô sẽ thường hay cười nhạo cô, nói đứa nhỏ không có mẹ là đứa con hoang, đứa con hoang sẽ không có bạn nam thích, cũng không có ai dám lấy.
Lúc ấy cô nghĩ, đại khái bọn họ nói đều là sự thật, như cô gái phản nghịch từ nhỏ như cô, có thể tương lai thật sự không tìm được một nửa khác phù hợp, không làm được cô dâu.
Không ngờ ....
Tô Cửu Y cảm thấy mũi có chút ê ẩm, nhưng cô gượng chống không khóc ra, cô cứ nhìn Thi Ngạo Tước như thế, ánh mắt có chút trống rỗng, nhìn anh cực kỳ lâu, cô mới chậm rãi mở miệng: "Em có thể sao?"
Thi Ngạo Tước giương môi cười, đưa tay vuốt vuốt đầu của cô, nói: "Chỉ cần em đồng ý, liền có thể."