Từ đầu đến cuối cô đều tin tưởng vững chắc, trời cao sẽ không tàn nhẫn như vậy, giống như cô ban đầu vậy, gặp được khó khăn nặng nề nhưng vẫn sẽ đi đến cuối cùng, cô không chỉ một lần đối mặt với tử vong, nhưng cuối cùng người thắng là cô.
Đúng lúc đó, một trận tiếng bước chân trầm ổn vang lên, Tôn Nham nghe tiếng quay đầu, nhìn người tới, cung kính hô một tiếng: "Ông chủ."
Thi Vực lạnh lùng ừ một tiếng, bước đi đến trước mặt Thẩm Chanh, hỏi: "Tình huống thế nào rồi?"
"Phẫu thuật còn đang tiến hành." Thẩm Chanh nói: "Bất quá em tin tưởng, người vì tình yêu, con bé nhất định có thể chống đỡ được."
Trước đây thật lâu đã có người từng hỏi qua Thẩm Chanh, hỏi cô tương lai muốn tìm một cô con dâu như thế nào, lúc ấy cô cười nói: Yêu con trai tôi, con trai tôi yêu, vậy là tốt rồi.
Có thể tất cả mọi người đều cho rằng cô chỉ nói vậy mà thôi, không ngờ cô lại cho là thật. Cô thật sự đã định ra hôn ước cho con trai mình, nhưng cô cũng từng bày tỏ rõ ràng, cuối cùng phải xem thái độ con trai của cô.
"Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì." Thi Vực đưa tay ôm cô vào trong lòng, vẫn như năm đó, tình yêu của anh với cô vẫn là ăn sâu bén rễ như vậy. Món đồ cô thích, anh có thể tìm đến cho cô, món đồ cô muốn, anh có thể không tiếc bất cứ giá nào đoạt từ trên tay người khác đưa cho cô, đứa con dâu cô nhận định, dù không phải là một người lương thiện anh cũng sẽ tiếp nhận.
Nửa tiếng sau, cửa gian phòng được mở ra, bác sĩ Trần dẫn đầu đi ra từ bên trong, anh tháo xuống khẩu trang đi đến trước mặt Thi Vực và Thẩm Chanh, nói: "Tiên sinh, phu nhân, tình huống trước mắt của Tô tiểu thư rất không ổn định, biểu hiện sinh mệnh của cô ấy rất yếu, cộng thêm mất máu quá nhiều dẫn đến thân thể xuất hiện rất nhiều biến chứng, sốt cao đến bốn mươi mốt độ."
"Không quản các người dùng biện pháp gì, đều muốn bảo trụ mạng của cô!" Giọng nói hơi trầm trầm, mang theo khí phách khiến người ta không thể không tin tưởng, Thi Vực vẫn là mạnh như thế, khiến người ta không dám nói một chữ không ở trước mặt anh.
Nghe được lời của Thi Vực, Thẩm Chanh liền nghĩ tới năm đó, lúc cô bị thương gặp nguy hiểm, anh lúc nào cũng nói: Nếu người phụ nữ của tôi ૮ɦếƭ, toàn bộ các người chôn cùng!
Người đàn ông này, cưng chiều cô hơn hai mươi năm, đã quen cô hơn hai mươi năm, anh thật sự nói được thì làm được, đã nói cưng chiều cô cả đời quản cô cả đời, anh thật không có nuốt lời.
Thẩm Chanh tựa ở trên người của anh, ngửi mùi xì gà nhàn nhạt trên người anh, đột nhiên cảm thấy yên tâm. Thật ra những năm gần đây, có đôi khi cô cũng sẽ không có cảm giác an toàn, không phải bởi vì không tự tin, mà là bởi vì người đàn ông này thật sự quá ưu tú.
Một người đàn ông có kinh nghiệm trưởng thành rất có mị lực, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, hình dáng thân hình của anh gần như không có biến hóa, cho nên phụ nữ chen chúc ở bên cạnh anh vẫn rất nhiều.
Chỉ mới hai ngày trước, còn có một người phụ nữ hơn hai mươi dùng chút thủ đoạn, để người ta dẫn cô ta tiến cho Thi Vực, lúc ấy người phụ nữ đó nói thẳng thắn, có thể không cần một phân tiền, cam tâm tình nguyện làm tiểu tam của anh, hơn nữa còn phát thề độc đảm bảo không phá hư gia đình của anh.
Người phụ nữ kia cũng là một mỹ nhân hư hỏng, hơn nữa còn trẻ tuổi, cho nên tràn đầy tự tin cho rằng Thi Vực sẽ tiếp nhận cô ta, không ngờ kết cục lại rất thảm .... Nghe nói là bị người lột sạch, sau đó ném đến chỗ thương trường to lớn nào đó để người thưởng thức.
Lúc Thẩm Chanh biết chuyện này, ban thưởng cho Thi Vực một chút, về phần cách thức ban thưởng, buổi tối mặc nội y ѕєχy đã rất lâu không có mặc, sau đó nhảy múa cột xinh đẹp, đốt cho Thi Vực một mồi lửa, đương nhiên cũng diệt chính mình rồi.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Bởi vì nếu như vẫn luôn kéo dài sốt cao không ngừng, sẽ dẫn đến càng nhiều biến chứng, cho nên việc khẩn cấp trước mắt là phải làm cho Tô Cửu Y hạ sốt. Nhưng bây giờ thương thế của cô rất nghiêm trọng, rất nhiều thuốc không thể dùng, cho nên rất khó giải quyết.
Nhân viên cứu hộ quan sát tỉ mỉ Tô Cửu Y mười hai tiếng, trong lúc đó không dám có một chút sơ sót, đến khi nhiệt độ cơ thể của cô khôi phục bình thường, cuối cùng mọi người mới thở phào một hơi.
Thi Ngạo Tước dẫn người, cuối cùng tìm được người phục kích bắn anh ở trong một kho hàng bỏ hoang bên cạnh bến tàu, chỉ là anh vẫn muộn một bước, bởi vì lúc anh đến tên súng bắn tỉa kia đã uống thuốc độc tự sát, chặt đứt tất cả manh mối.
Thật ra bắt đầu từ khi hàng hóa bị ςướק, bị chuốc thuốc ở Ciaos, Thi Ngạo Tước cũng đã đề cao cảnh giác, lăn lộn giới kinh doanh bao nhiêu năm qua, tạo ra kẻ thù là chuyện thường xảy ra. Chỉ là bên trong đối thủ của anh, hoàn toàn không tìm ra một đối thủ có thể địch nổi với anh.
Hơn nữa anh cũng đã âm thầm điều tra người có ân oán với nhà họ Thi trong hai mươi mấy năm qua, tra ra kết quả cũng như vậy, hoàn oàn không có người có thể hại anh trong thời gian thần không biết quỷ không hay. Nói cách khác, thân phận bối cảnh và năng lực hung thủ đứng phía sau có thể mạnh hơn mình.
Chỉ là nhà họ Thi lung lay cả giới kinh doanh, hiện trước mắt tìm không ra bất kỳ một người nào ở trên cơ Thi Ngạo Tước. Có thể là bởi vì điểm ấy, Thi Ngạo Tước đột nhiên liên tưởng đến một việc.
Anh lấy điện thoại di động ra gửi cho Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha, hẹn một địa điểm gặp mặt bí mật.
Thích Cảnh Nhân đi theo Tần Thiếu Bạch tìm manh mối cả đêm, trong lúc đó còn chưa kịp đi thăm Tô Cửu Y, cho nên vừa nhìn thấy Thi Ngạo Tước, cô liền lập tức hỏi thăm tình huống Tô Cửu Y.
Trước đó Thẩm Chanh đã gọi điện thoại cho Thi Ngạo Tước, nói cho anh biết Tô Cửu Y đã chuyển qua thời kỳ an toàn, bảo anh không cần lo lắng trong nhà, muốn tra gì thì cứ lớn mật đi thăm dò.
"Tình huống xem như ổn định rồi." Anh nói.
"Nói thật, hoàn toàn không ngờ Cửu Y sẽ đỡ đạn cho anh." Nghĩ đến lần trước đây Tô Cửu Y bị tập kích ở phòng quan sát Ciaos, Thích Cảnh Nhân vẫn nhớ lại liền phát sợ, lúc ấy đại khái là đã dọa sợ cô ấy đi, vẫn luôn co lại ở góc tường lạnh run rẩy.
"Tôi cũng không ngờ." Tần Thiếu Bạch nói: "Từng một lần gặp phải như vậy, lúc gặp được nguy hiểm tương tự, người bình thường đều sẽ mất đi năng lực suy tư, cái này cũng đủ chứng minh lúc ấy khi Tô Cửu Y đỡ đạn cho anh là theo bản năng."
Sau khi nói xong, anh ta bồi thêm một câu: "Cô ấy quan tâm anh."
Thích Cảnh Nhân khẽ gật đầu, "Đồng ý."
Thi Ngạo Tước trầm mặc, qua hồi lâu, anh mới chậm rãi mở miệng: "Nếu như cô ấy không ૮ɦếƭ, tôi sẽ lấy cô ấy."
Tần Thiếu Bạch biết Thi Ngạo Tước không phải nói đùa, anh và Tước cùng nhau lớn lên, cùng trải qua sinh tử, hiểu rõ anh ta, cũng hiểu rõ tính cách của anh ta. Cho tới bây giờ anh ta đều sẽ không nói lời trái lương tâm, càng sẽ không làm chuyện trái lương tâm.
"Anh nên." Thích Cảnh Nhân nói: "Nếu có người đỡ đạn cho tôi, tôi cũng gả."
Tần Thiếu Bạch nghe được câu này, quay đầu nhìn cô, nghiêm túc hỏi, "Nếu như anh đỡ cho em thì sao?"
Thích Cảnh Nhân cười, lúc đang muốn mở miệng nói cái gì đó, một cỗ xe việt dã xuất hiện ở trong tầm mắt của mấy người, lời nói của Thích Cảnh Nhân cứ như vậy bị chặt đứt.
Xe rất nhanh lái tới, vào lúc cách bọn họ còn khoảng một mét xa thì vững vàng dừng lại, sau đó, Tống Trí Kha mở cửa xe nhảy xuống từ trên xe.
"Tra được một chút manh mối." Anh ta nói xong, bước nhanh tới, có chút thâm ý liếc nhìn Thích Cảnh Nhân, "Về cô."