"Cô là cảm thấy tôi không giống chỗ nào?"
Người đàn ông đột nhiên cất di động lại, tới gần Tô Cửu Y, bởi vì cách quá gần, Tô Cửu Y ngửi thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, còn có một mùi hương bạc hà thanh u.
Mà thứ mùi hương này, không có trên người Thi Ngạo Tước.
Tô Cửu Y theo bản năng lui về phía sau, kéo xa khoảng cách với anh ta, mới lên tiếng: "Ngoại trừ mặt, chỗ nào cũng không giống."
Người đàn ông cười, "Thật sao?"
Đúng lúc đó, Tô Cửu Y đột nhiên nhớ tới một chuyện, nếu như người đàn ông này không phải Thi Ngạo Tước, lại có dáng dấp tương tự anh như vậy, vậy thân phận thật sự của anh ta rất có thể là ....
"Anh là Thiên Tước thiếu gia." Cô nói.
Không chỉ một lần nghe được chuyện về Thi Thiên Tước từ chỗ đám nữ hầu, hơn nữa cũng nghe Thi Ngạo Tước nhắc qua một lần, tuy rằng lúc ấy cô không có để ý, cũng không có tận lực đi chú ý đến Thi Thiên Tước, nhưng vẫn liên tưởng đến anh ta.
"Cô quen biết tôi?" Thi Thiên Tước lấy một hộp thuốc lá từ túi quần trong ra, rút một điếu ra đốt lên, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, vừa hút, vừa phun khói từ khóe môi ra.
Khói mù lượn lờ cuốn vào lơ lửng ở phía trên, rất nhanh lại hòa hợp một chỗ với không khí, tiêu tán không thấy.
Tô Cửu Y lắc lắc đầu, "Không quen."
Lời của cô, chọc cười Thi Thiên Tước, "Vậy làm sao cô biết tên của tôi?"
Nghe được lời của anh ta, Tô Cửu Y biết anh ta đây là ngầm thừa nhận thân phận của mình, đồng thời bắt đầu may mắn, may mắn mới vừa rồi mình không có coi anh ta như người đàn ông đó, nếu không liền ngượng ngùng rồi.
"Tôi nghe Tước thiếu nói qua."
"À, thật sao?" Thi Thiên Tước hít một hơi khói, ngửa đầu phun ra một vòng khói, cười nói: "Nhưng tôi cũng là Tước thiếu, làm nữ hầu nhà họ Thi, về sau cô phải xưng hô tôi như thế nào?"
"Tôi gọi anh là Thiên Tước thiếu gia." Tô Cửu Y đã hoàn toàn không ý thức được, mình ở trước mặt Thi Thiên Tước lại là lạnh nhạt như vậy, hoàn toàn khác với khẩn trương, lo lắng, ngượng ngùng khi ở trước mặt Thi Ngạo Tước.
"Không cần." Thi Thiên Tước cười gian, như tên lưu manh, "Tôi muốn cô cũng gọi tôi là Tước thiếu "
Tô Cửu Y nghe tiếng sững sờ một chút, đầu giống như tấm ảnh bị chặt đứt, mất đi năng lực suy nghĩ, "Tôi, cái kia ...."
"Gọi tôi tước thiếu" Anh lại lặp lại lần nữa.
"Không được, không được, không được." Tô Cửu Y lắc lắc đầu, cảm giác gọi anh ta là Tước thiếu thì chính là xem anh ta và Thi Ngạo Tước trở thành một người, làm như vậy, dường như có gì đó không đúng.
Nhìn thấy bộ dáng này của cô, Thi Thiên Tước nở nụ cười, ngũ quan hoàn mỹ ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống càng biểu lộ hình dáng rõ ràng, mỗi một tấc trên mặt anh đều giống như điêu khắc tỉ mỉ ra, không có chút tỳ vết nào.
Tô Cửu Y thất thần một chút, đây cũng là quá giống rồi, nếu như anh ta không cười và không nói gì, hoàn toàn chính là Thi Ngạo Tước thứ hai, sợ rằng đổi lại là bất cứ người nào đều không phân rõ được.
Thi Thiên Tước bấm tắt thiếu, đi một bước đến gần cô, trêu chọc hỏi cô: "Cô hầu gái, cô tên là gì."
Tô Cửu Y vô thức lui về phía sau, hồi đáp: "Tô Cửu Y."
"Tô Cửu Y." Thi Thiên Tước nhớ kỹ tên của cô, cười tà: "Không tệ, dễ nghe."
"Cảm ơn Thiên Tước thiếu gia tán dương." Tô Cửu Y khách sáo trả lời.
"Bảo cô gọi tôi Tước thiếu" Anh nói.
"Tôi ...." Lời của Tô Cửu Y còn chưa ra khỏi miệng, lại đột nhiên bị người cầm cổ tay kéo đến bên cạnh, sau khi cô đứng vững vàng gót chân lập tức ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện người đến là Thi Ngạo Tước, vẻ mặt của anh rất lãnh đạm, quanh thân tản ra khí lạnh rất dọa người.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Đừng dọa sợ cô ấy."
Giọng nói lạnh nhạt, khàn khàn và nặng nề khó diễn tả bằng lời, giống như người của anh, luôn khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ đè nén.
Thi Thiên Tước một lần nữa dựa vào trên cây, từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, "Chỉ là đùa một chút mà thôi."
Thi Ngạo Tước híp con ngươi nhìn anh ta, gằn từng chữ: "Cô ấy là chị dâu của em."
Thân thể Tô Cửu Y cứng đờ, đến cả tay bị anh nắm cũng cứng lại rồi, cô ngước mắt nhìn anh, ý đồ đọc lên một ít gì đó từ trong mắt anh, nhưng bộ dạng lạnh băng băng kia, hoàn toàn khiến người ta không cảm thấy được tâm trạng giây phút này của anh là tốt hay xấu.
Cô cắn môi, căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đều là đổ mồ hôi, lúc nghe được anh giới thiệu mình như vậy với em trai anh, nói không vui là giả dối. Mấy tiếng trước mới xác định quan hệ với anh, vốn cho là anh sẽ giống như cô, trước muốn giấu diếm một thời gian ngắn đợi cho tình cảm hơi vững chắc một chút mới công khai, không ngờ anh lại có thể thản nhiên như vậy.
"Em nói." Thi Thiên Tước quan sát đánh giá liếc nhìn Tô Cửu Y, sau đó nhìn về phía Thi Ngạo Tước, "Sao anh lại tìm một trẻ vị thành niên làm bạn gái?"
Vừa nghe lời này, Tô Cửu Y lập tức phản bác: "Tôi trưởng thành rồi!"
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, trên mặt vốn lạnh nhạt của Thi Ngạo Tước lại nhu hòa một chút, anh tự tay vuốt vuốt tóc của cô, nói: "Chú ấy chính là như vậy, không cần phải so đo với chú ấy."
"Ơ, núi băng cũng bị hòa tan rồi?" Thi Thiên Tước cười tà khí.
Thi Ngạo Tước nhíu mày, "Sao, không được?"
Hai anh em lại nói vài câu, có thể là cảm thấy Thi Thiên Tước quá không đứng đắn, Thi Ngạo Tước chẳng muốn nói nhảm với anh ta nữa, trực tiếp kéo Tô Cửu Y rời đi. Thi Thiên Tước thật sự cũng không tức giận, như tên lưu manh phất phất tay với hai người, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tống Trí Kha, nói buổi tối muốn đi nhà anh chơi trò chơi.
Tống Trí Kha đáp ứng sảng khoái, cũng hẹn Tần Thiếu Bạch đi cùng, Tần Thiếu Bạch vốn định buổi tối đi xem phim với Thích Cảnh Nhân, kết quả cuối cùng không thể không liều mình bồi quân tử.
Tô Cửu Y là nhận được điện thoại của Thích Cảnh Nhân vào lúc bảy giờ.
"Này nhóc con, có hứng thú theo xem phim với tớ không?" Giọng nói của Thích Cảnh Nhân có chút lười biếng, có lẽ là vừa tỉnh ngủ.
"Được, vừa vặn hôm nay tớ không cần làm việc."
Hẹn địa điểm gặp mặt với Thích Cảnh Nhân xong, Tô Cửu Y trở về phòng thay đổi quần áo, vì để cho mình nhìn có vẻ tinh thần một chút, cô cố ý trang điểm trang nhã, nhìn gương soi soi, cảm thấy hài lòng, cầm túi xách rời khỏi phòng.
Không ngờ lúc xuống lầu lại gặp được Thi Ngạo Tước.
Thật ra vì tránh né anh, Tô Cửu Y cố ý không có đi thang máy, mà là lựa chọn đi cầu thang, kết quả mới vừa xuống tầng một liền gặp được anh.
Thi Ngạo Tước tựa ở trên lan can cầu thang, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô, đại khái là thấy được trên mặt cô trang điểm, mắt sắc của anh chìm xuống một chút, "Đi hẹn hò?"
Tô Cửu Y gật gật đầu, lại cảm thấy đáp lại anh như vậy có chút không ổn, vì vậy lại lắc đầu, nói: "Cùng đi xem phim với Cảnh Nhân."
Nghe được cô nói như vậy, Thi Ngạo Tước lạnh nhạt ừ một tiếng, Tô Cửu Y nhíu mày nhìn anh, lúc đang muốn nói gì đó, chợt nghe anh hỏi: "Có muốn anh đưa em đi không?"
"Không cần đâu." Cô lắc đầu.
"Đi thôi." Thi Ngạo Tước đột nhiên đứng thẳng người, đưa tay cắm vào trong túi quần tây, vẫn không quay đầu lại một chút liền sải bước chân ra, đi xuống lầu dưới.
Giống như hỏi vấn đề vừa rồi cũng không phải muốn trưng cầu ý kiến của cô, mà là vì xác định một chút thái độ của cô mà thôi.