Thi Ngạo Tước ngồi xuống ở bên cạnh bàn ăn, Tô Cửu Y đặt dao ở trước mặt anh, sau đó cùng ngồi ở bên cạnh, tay dựa vào trên bàn nâng cằm lên, vẻ mặt mong đợi nhìn anh.
"Tước thiếu, anh mau nếm thử."
Nhìn anh động tác ưu nhã cầm lấy dao nĩa, cắt xuống một phần nhỏ ở phía trên bò bít tết, sau đó đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai, lòng bàn tay Tô Cửu Y căng thẳng đến đổ mồ hôi.
Lần đầu tiên làm bò bít tết, vẫn là dựa theo trình tự trên sách, không biết có thể mặn hay nhạt, cũng không biết vị thế nào.
"Như thế nào, ăn ngon không?" Cô không thể chờ đợi được hỏi.
Thi Ngạo Tước ý vị thâm trường nhíu mày, vẫn chưa đưa ra đánh giá Tô Cửu Y liền hiểu phản ứng của anh là "Khó ăn" .
Cô đến gần bên cạnh anh một chút, cầm lấy dao nĩa cắt xuống một phần nhỏ bò bít tết bỏ vào trong miệng, muốn nếm thử xem mùi vị thế nào. Không chút nào ý thức được, cô dùng dụng cụ dao nĩa là Thi Ngạo Tước mới vừa dùng qua, nĩa ăn cô dùng, cũng là Thi Ngạo Tước vừa đưa vào trong miệng qua.
"Em cảm thấy cũng không tồi." Sau khi nuốt xuống, cô phát biểu cái nhìn của mình.
Thi Ngạo Tước nghiêng mắt nhìn cô, khóe môi bất giác giương lên, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại nguyên trạng, thản nhiên nói: "Anh chưa nói không tốt."
Tô Cửu Y sững sờ một chút, nắm chặt dao nĩa trong tay.
Là cô quá quan tâm cảm thụ của anh, cho nên phản ứng mới kịch liệt như vậy, Tô Cửu Y ơi Tô Cửu Y, mày không thể khống chế trái tim mình một chút à. Không chùn bước thích anh như vậy, sau này vẫn còn có thể toàn thân mà lui ư.
Thấy cô có chút hoàn hồn, Thi Ngạo Tước mở miệng: "Em dùng dao nĩa anh đã dùng qua."
Tô Cửu Y a một tiếng, sau đó vội vàng để dao nĩa xuống, đứng sang một bên chịu tội: "Cái kia, Tước thiếu, vừa rồi em không phải cố ý ...."
Cô chưa nói hết câu, Thi Ngạo Tước liền đưa tay tới giữ cổ tay của cô, dùng sức kéo, túm cô vào trong lòng, vững vàng giam cầm.
"Em là bạn gái của anh, dùng đồ anh từng dùng qua là nên thôi, không cần nói xin lỗi." Anh thấp giọng nói.
Tô Cửu Y ¢ươиg ¢ứиg ở trong lòng anh, hô hấp dừng một chút, "Nhưng mà ...."
"Ưm!"
Thi Ngạo Tước cúi đầu phong bế môi của cô, ép tất cả lời nói của cô trở về, anh cường thế cạy hàm răng của cô, dùng đầu lưỡi cuốn vào trong miệng cô.
Tô Cửu Y ngửi thấy được mùi thuốc lá trên người của anh, và hơi thở độc hữu chỉ thuộc về anh, hành động của anh có chút dữ dội, nhưng lại mang theo vài phần ôn nhu.
Tay của cô chống ở trước иgự¢ của anh, mấy lần nghĩ đẩy anh ra, nhưng thân thể giống như bị người hút hết lực đạo, không làm được gì.
"Phu nhân, người trở về rồi."
Chính ngay lúc này, bên ngoài phòng ăn truyền đến tiếng nói cung kính của nữ hầu.
"Ừ, thiếu gia đâu?"
"Thưa phu nhân, thiếu gia hiện đang dùng cơm trong phòng ăn."
"Đi xuống đi."
"Vâng."
Sau đó, là một trận tiếng vang giày cao gót va chạm trên sàn nhà, từ xa tới gần.
Lý trí của Tô Cửu Y bị kéo trở về, đột nhiên hé mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông đang từ từ nhắm mắt hôn mình hôn đến tập trung, "Ưm ...."
Thi Ngạo Tước giống như không có ý định muốn kết thúc nụ hôn này, anh dùng vòng tay nhẹ nhàng nắm chặt eo của Tô Cửu Y, càng ôm chặt cô vào trong иgự¢, tiếp tục hôn càng sâu.
Xong rồi xong rồi.
Phu nhân sắp tiến vào, vậy nếu như bị phu nhân nhìn thấy, bà ấy có tức giận không? Quan hệ giữa cô và anh vẫn chưa có công khai, nếu như phu nhân không nhận cô, sẽ đuổi cô ra nhà họ Thi thì sao?
Theo tiếng bước chân tới gần, Tô Cửu Y căng thẳng không biết làm sao, trong lòng bàn tay hiện đầy một tầng mồ hôi rịn rậm rạp chằng chịt.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Cảm giác được thân thể Tô Cửu Y cứng ngắc, cuối cùng Thi Ngạo Tước rời khỏi cánh môi của cô, kết thúc nụ hôn này.
Tay ôm eo cô vừa mới buông ra một chút, Tô Cửu Y liền giãy dụa đứng lên từ trong lòng anh, động tác cô nhanh chóng rút một tờ khăn giấy từ trong hộp giấy trên bàn ăn, lau môi, sau đó vò khăn tay thành một cục ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Cô đứng ở sau lưng Thi Ngạo Tước, kéo ra khoảng cách ít nhất là một mét xa với anh, cô hơi cúi đầu, hai tay rủ xuống thẳng tắp, đặt ở vị trí bụng, đây là thế đứng tiêu chuẩn của nữ hầu.
Thi Ngạo Tước quay đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt vẫn không thay đổi gì, anh lạnh nhạt nói: "Không cần cách anh xa như vậy."
"Cần." Tô Cửu Y ngẩng đầu nhìn anh một cái, "Nếu không sẽ bị quản sự mắng." Sau khi nói xong, lại cúi đầu.
Đúng lúc đó, cửa ra vào của phòng ăn xuất hiện một bóng người, người tới mặc một cái váy màu đen, hoàn mỹ dán vào trên dáng người uyển chuyển, chân mang đôi giày cao gót màu đen có khảm kim cương, gót giầy khoảng năm centimet nào đó.
Một đầu tóc dài màu đen dựng thẳng lên cao cao, màu da trắng nõn, ngũ quan tinh tế, khí chất xuất trần, đẹp đến nỗi giật nảy mình.
Tô Cửu Y len len quan sát liếc nhìn bà ấy, bị sắc đẹp của bà ấy làm cho kinh ngạc, không kịp nghĩ nhiều, lại vùi đầu xuống.
Nhìn người tới, Thi Ngạo Tước lui đi hơi lạnh, không lạnh lùng giống như vừa rồi. Chỉ là trong nháy mắt, anh lại nhướn môi lên, nở nụ cười.
"Mẹ."
Lúc nghe được Thi Ngạo Tước gọi mẹ, Tô Cửu Y mới sực tỉnh hiểu ra phản ứng kịp, "Phu nhân" vừa rồi nữ hầu gọi ở bên ngoài, nói cách khác, cô chính là mẹ của Thi Ngạo Tước.
Cả người Tô Cửu Y đều cứng lại, không thể tin nhìn lên người trước mắt, có thể là quá mức kinh ngạc, thậm chí quên nhìn chằm chằm một người như vậy thấy là một chuyện rất không lễ phép.
"Lại đẹp trai hơn rồi." Thẩm Chanh đưa tay thay Thi Ngạo Tước sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, sau đó lui về sau một bước, quan sát đánh giá anh: "Hình như cũng cao hơn rồi."
Thi Ngạo Tước cười, "Cao năm cm."
Tô Cửu Y sững sờ, cảm giác hai người trước mặt không giống như là mẹ con, ngược lại như là một đôi tình nhân, hơn nữa nhìn bộ dạng bằng tuổi nhau cũng rất xứng lứa vừa đôi.
Không thể không nói, loại gien này thật sự rất quan trọng ....
Ngay lúc Tô Cửu Y sững sờ, Thẩm Chanh chú ý tới cô, tuy rằng trạng thái Tô Cửu Y không khá hơn, nhưng khi ánh mắt Thẩm Chanh rơi xuống trên người cô, cô vẫn là cảm giác được.
Vì vậy vội hoàn hồn, lễ phép khom người xuống.
"Chào phu nhân." Giọng nói của cô thả thấp một chút, vì không để cho người phát giác được cô đang khẩn trương, cô cố gắng hết mức không đi nhìn thẳng hai người trước mặt, có loại cảm giác có tật giật mình.
Thẩm Chanh thấy được Tô Cửu Y không đúng, trong mắt lại thêm vài phần cảm xúc nhìn trộm, ánh mắt của Thẩm Chanh nhìn Tô Cửu Y đến mức toàn thân cô sợ hãi, trong lòng bàn tay lại nâng lên một lớp mồ hôi rịn dày đặc.
"Em đi xuống trước đi."
Là giọng nói của Thi Ngạo Tước.
Như là nhận được phóng thích, trong lòng Tô Cửu Y thở phào một hơi, sau đó đáp lại: "Vâng, Tước thiếu "
Trong lòng cô lặng lẽ cầu nguyện, tuyệt đối đừng chú ý đến cô, tuyệt đối đừng chú ý đến cô, sau đó cúi đầu, từng bước từng bước chậm rãi đi tới cửa.
Vào lúc cô sắp đi tới cửa, Thẩm Chanh đột nhiên gọi cô lại: "Chờ một chút."
Tô Cửu Y nghe tiếng dừng chân, thầm nghĩ nguy rồi, khẳng định bị phu nhân phát hiện sơ hở, nghĩ như vậy, nhưng lại không thể không xoay người nhìn về phía Thẩm Chanh, dò hỏi, "Phu nhân, người có căn dặn gì sao?"