Chọc Giận Bảo Bối - Chương 514

Tác giả: Hề Yên

"Tôi ăn rồi." Thi Ngạo Tước nhận văn kiện, lạnh mặt nói, "Cô đi xuống trước đi."
Thư ký cảm thấy có vẻ như không thể tin nổi, Boss chưa bao giờ thích ăn những đồ ăn mua bên ngoài, hơn nữa anh có tính thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, vốn không cho phép dùng cơm ở nơi phòng làm việc thần thánh này, làm sao có thể sẽ nếm qua?
Nhưng căn cứ trách nhiệm nghề nghiệp "Mệnh lệnh của ông chủ chính là thánh chỉ", thư ký vẫn gật đầu, xoay người ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa phòng lại.
Bầu không khí mờ ám vừa rồi bị người đột nhiên xuất hiện đánh vỡ, khiến cho hiện tại cũng chỉ còn lại có ngượng ngùng vô tận quấn quanh lấy hai người.
Tô Cửu Y đứng dậy từ góc tường, kéo theo bước chân đi đến bên cạnh ghế sofa, cầm lấy túi xách vừa rồi vứt sang một bên, lại chậm rãi đi đến bên người Thi Ngạo Tước.
"Cái kia...." Cô ấp úng nói, "Tôi đi trở về, buổi chiều còn phải cắt tỉa vườn hoa."
Giữa lông mày Thi Ngạo Tước hiện ra vài phần mệt mỏi, theo bản năng nhíu khóe mắt, nói: "Có muốn tôi tiễn em hay không?"
Ý tứ của anh biểu hiện rất rõ ràng, nhưng Tô Cửu Y khách sáo đã quen, có lẽ là cô sợ ở trong không gian thang máy phong kín sẽ lúng túng hơn, cho nên khoát khoát tay nói với anh, "Không cần."
Ra khỏi cửa chính tập đoàn Ngạo Thiên, Tô Cửu Y vẫn chưa định thần lại từ trong hoảng hốt vừa rồi.
Đây không phải mơ, là tồn tại chân thật.
Lần này cô và Thi Ngạo Tước đều không uống rượu, ý thức hai người đều rất thanh tỉnh.
Vậy rốt cuộc là tại sao? Tại sao anh sẽ nghĩ muốn hôn cô?
Chung ᴆụng mấy tháng nay của hai người giống như bộ phim cũ, Tô Cửu Y nhớ lại một màn rồi một màn ở trong đầu, cuối cùng sợi dây rối loạn sửa sang không rõ đó vẫn là càng quấn càng loạn.
Mãi cho đến khi cô trở lại nhà họ Thi, tâm tư xuất thần đã lâu mới trở về một lần nữa.Thời gian nghỉ trưa, đại khái đại đa số người đều sẽ ăn cơm ở trong phòng ăn của nhân viên, chỉ là không biết đại tiểu thư kia được chiếu cố như thế nào, có lại cáu kỉnh hay không.
Thật ra Tô Cửu Y đều hiểu những đạo lý Thi Ngạo Tước đã nói, trước đây cô vẫn luôn bị người khác cười nhạo, cũng hiểu rõ vấn đề tương tự.
Cô và Triệu Thư Nhã từng đấu tranh rất nhiều năm, nhưng cuối cùng đều đã được người khác khuyên can mà chấm dứt.
Cũng không biết giờ phút này bà ta đang làm gì, chắc hẳn chuyện Tô Trấn Hùng ở bên ngoài đã cho bà ta đả kích rất lớn đi.
Cũng đúng, người cao ngạo đến không ai bì nổi như bà ta làm sao có thể chịu được loại phản bội này, huống hồ chờ sau khi chuyện này phơi bày, bà ta nhất định sẽ nhận phải ánh mắt khác thường của người khác.
Tô Cửu Y chưa bao giờ cảm thấy mình là thánh nữ tâm địa thiện lương, cho nên cô vẫn chưa tới mức đồng tình với Triệu Thư Nhã, hơn nữa cũng quả thật bởi vì là do bà ta tự làm tự chịu.
Có câu ra ngoài lăn lộn, lúc nào cũng phải trả giá.
Liên tiếp vài ngày trôi qua, Tô Cửu Y vẫn luôn ở trong vườn hoa chăm sóc hoa của mình, sau đó bớt thời giờ quét dọn vệ sinh trong phòng Thi Ngạo Tước, chỉ là hai người cũng không có gặp nhau.
Tô Cửu Y là cố ý trốn tránh Thi Ngạo Tước.
Trực giác nói cho cô biết, có thể Thi Ngạo Tước cũng có cảm tình với cô, nếu không mấy ngày nay cũng sẽ không đối với cô tốt như vậy.
Bởi vì nếu coi cô như là một manh mối, cũng chỉ cần để ở nhà là tốt rồi, cũng không cần anh tự mình chiếu cố cô.
Nhưng lý tính lại nói cho Tô Cửu Y biết, kết quả sau cùng của đoạn tình cảm này cũng chỉ có thể là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Bối cảnh gia đình bọn họ chênh lệch quá lớn, tuy rằng nhà họ Tô cũng có một chút địa vị ở trên thương trường, nhưng so với nhà họ Thi bá chủ đầu rồng trong giới thương nghiệp, quả thật chính là chín trâu mất một sợi lông, cách biệt một trời một vực.
Tô Cửu Y rất biết người biết ta, cô biết mình hoàn toàn không treo cao lên Thi Ngạo Tước nổi, cho dù cô quả thật rất thích anh
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Huống chi cảm tình gì đó chỉ là suy đoán, từ nhỏ đến lớn cô rất ít tiếp xúc với đàn ông, cho nên hoàn toàn không có cách nào phỏng đoán cách nghĩ trong lòng bọn họ, rốt cuộc Thi Ngạo Tước là thích cô hay chỉ là bỗng chốc cao hứng, cô hoàn toàn không thể phán đoán.
Cho nên trốn tránh mới chính là phương thức bảo vệ mình tốt nhất.
Quyền Tâm không có làm khó cô, cũng không có kén cá chọn canh nữa, giống như kiêu căng lúc mới đến chỉ là hạ mã uy cho bọn họ mà thôi.
Nhưng cô ta cũng vẫn là bộ dáng vênh váo hung hăng, Tô Cửu Y không đi phòng ăn, cho nên số lần hai người gặp mặt ít đi rất nhiều.
Tối nay, Tô Cửu Y giống như thường ngày đi tới khu vườn hoa mình quản lý, vừa thưởng thức cảnh đẹp ánh trăng, vừa gửi tin nhắn trò chuyện với Dạ Hàn chuyện lý thú suốt hai ngày.
Hai người chung ᴆụng đơn giản giống như bạn bè cũ.
Lúc đi tới bên cạnh giàn nho, đột nhiên nghe được đầu kia giàn trồng hoa truyền đến tiếng vang xột xoạt, hình như là có người đang nói chuyện.
Lúc này trong bầu trời đêm tràn ngập sương mù dày đặc lần lượt tản ra, ánh trăng phá tan bóng đêm trói buộc vô biên chiếu rọi xuống dưới, dưới ánh sáng ௱ôЛƓ lung, Tô Cửu Y thấy rõ ràng bóng dáng của người đối diện.
Quyền Tâm đứng ở bên cạnh Thi Ngạo Tước, cánh tay vịn cánh tay của anh, cách vô cùng gần, động tác rất thân mật.
Bóng đêm quá tối, Tô Cửu Y không thấy rõ biểu cảm trên mặt Thi Ngạo Tước, nhưng cô có thể tưởng tượng ra được, nhất định là ôn nhu cô chưa từng thấy qua đi.
Điện thoại Tô Cửu Y nắm trong tay đột nhiên sáng lên đèn nhắc nhở, nhưng cô hoàn toàn không có tâm để ý tới tin nhắn Dạ Hàn gửi tới.
Cảm giác một màn trước mắt như là một tảng đá khổng lồ, đặt ở Ⱡồ₦g иgự¢ của cô, thở không nổi.
Cô thậm chí đều quên rốt cuộc mình trở lại gian phòng như thế nào.
Ôm gối ngồi ở trên giường, vùi mặt sâu vào trong đầu gối, cô cảm giác mình dường như lại nhớ tới lúc ở nhà họ Tô, toàn thân lạnh như băng không có một chút cảm giác an toàn.
Cảm giác ngạt thở khó chịu tuôn trào vào trong lòng, cô chỉ cảm thấy máu toàn thân đều xông vào trong đầu của mình, chỗ hốc mắt có nóng bỏng bức người.
Có thể là đợi thời gian rất lâu cũng không đợi được câu trả lời, Dạ Hàn bên kia trực tiếp gọi điện thoại tới.
Tiếng chuông dễ nghe vang lên ở bên tai cô, Tô Cửu Y ngẩng mặt, theo bản năng tìm kiếm điện thoại di động của mình ở trên giường.
Vừa rồi mình nói với Dạ Hàn muốn ở trong sân thêm một lát, nhưng lại quên trả lời tin nhắn anh, vào giờ phút này sự quan tâm của Dạ Hàn khiến cô cảm thấy có vài phần ấm áp.
"Alo." Vừa mở miệng, Tô Cửu Y liền phát hiện trong giọng nói lại nhuộm lên khóc nức nở.
"Sao vậy?" Rất hiển nhiên đối phương nghe được trong giọng nói của cô không đúng, ân cần hỏi thăm.
Cô im lặng thật lâu không nói gì, chỉ lưu lại hô hấp sâu cạn không đồng nhất ở trong loa, Dạ Hàn cũng không có ý giục cô trả lời, đoán được tâm tình của cô không quá tốt.
Sau khi thời gian đã qua thật lâu, Tô Cửu Y mới lên tiếng: "Ngày mai anh có thể đi giải sầu với tôi không?"
"Đương nhiên có thể, vừa vặn ngày mai tôi không có chuyện gì." Đầu kia ống nghe kia vang lên tiếng cười sảng lãng.
"Vậy cám ơn anh, sáng mai sẽ liên lạc lại, tôi có chút mệt, muốn ngủ rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Tô Cửu Y vỗ vỗ gương mặt của mình, cố nén nước mắt muốn mãnh liệt tuôn ra từ trong hốc mắt, cầm lấy đồ ngủ trên giá áo đi vào phòng tắm.
Không biết đây có tính là thất tình hay không, nhưng cô biết mình không thể bị một Thi Ngạo Tước này đánh bại, dù sao ngay từ đầu bọn họ đã hoàn toàn không có gì.
Dạ Hàn cúp điện thoại đứng ở trước cửa sổ sát đất im lặng thật lâu, cảnh đêm thành phố này rất đẹp, nhưng tâm tư của anh rõ ràng không ở đô thị phồn hoa trước mặt nữa, mà là đã sớm bay tới trên người Tô Cửu Y.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc