Nhớ tới chuyện phát sinh trước đó, cô cảm giác có chút không thực tế, hành động theo cảm tình đối nghịch với Quyền Tâm, lúc trở về đồ đạc của mình sẽ không đều bị chất đống ở cửa lớn chứ.
Tô Cửu Y cẩn thân từng ly từng tí liếc nhìn Thi Ngạo Tước, hỏi: "Nếu như tôi gây ra chuyện, sẽ khai trừ đuổi tôi ra khỏi nhà họ Thi ư?"
Lông mày ngọn núi của Thi Ngạo Tước khẽ nhướng lên, hờ hững nói: "Không nói chính xác được."
Tô Cửu Y nghe tiếng, phút chốc đứng thẳng người, bưng hộp giữ ấm đựng mỹ thực ở trước mặt người đàn ông vào trong иgự¢ mình, trong mắt lóe lên vài phần ngoan cố và quật cường: "Vậy anh cũng đừng ăn nữa."
Tay cầm đũa của Thi Ngạo Tước dừng ở giữa không trung, cười như không cười nhìn cô một cái: "Em chắc chứ?"
Nụ cười này, Tô Cửu Y nhìn đến toàn thân sợ hãi, sau khi suy nghĩ không ngừng vẫn là ngoan ngoãn thả cái hộp trong tay xuống lại: "Ông chủ, anh từ từ dùng."
Cô đột nhiên cảm thấy gần đây Thi Ngạo Tước càng ngày càng tệ, giống như nghiện trêu cô.
Thật sự có ngốc có buồn cười như vậy ư....
Bình thường cơm trưa của Thi Ngạo Tước đều rất đơn giản, hơn nữa anh cũng ăn rất ít, nhưng hôm nay anh lại ăn rất nhiều.
Không khỏi nghĩ, muốn đánh tiêu ý niệm muốn mở tiệm bánh ngọt ở trong đầu cô, để cô mỗi ngày sau này đều nấu cơm cho anh ăn.
Sau này....
Thi Ngạo Tước đột nhiên cười, lại hủy bỏ ý nghĩ trong lòng mình, rút khăn giấy trên bàn ra, chà lau khóe môi sạch sẽ.
"Anh đã ăn đồ của tôi, vậy chúng ta lại đến nói chuyện điều kiện đi." Tô Cửu Y nghiêm trang ngồi xuống trước bàn làm việc của Thi Ngạo Tước, cầm lấy 乃út máy sang quý trên bàn, bộ dáng muốn thẩm vấn người.
Thi Ngạo Tước dựa ở trên ghế sofa, hai chân xếp chồng, từ chối cho ý kiến nhìn cô: "Em muốn như thế nào?"
Tuy rằng Tô Cửu Y bày ra bộ dạng tài trí hơn người, nhưng khí tràng vẫn là kém Thi Ngạo Tước một mảng lớn.
"Tôi muốn ra điều kiện." Bàn tay nhỏ bé của Tô Cửu Y vỗ nhè nhẹ ở trên bàn viết, hất cằm lên vênh váo đắc ý nhìn ông chủ trước mặt.
Người dám làm xằng làm bậy ở trước mặt Thi Ngạo Tước, chỉ sợ cũng chỉ có Tô Cửu Y thôi.
Thi Ngạo Tước theo bản năng vuốt vuốt mi tâm, đang suy nghĩ gần đây có phải mình quá mức nuông chiều cô rồi không.
"Điều kiện gì?" Thi Ngạo Tước lười biếng dựa vào, nghiêng đầu hơi nhoẻn môi cười.
"Điều kiện nếu tôi phạm sai lầm gì cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà họ Thi vân vân...." Cô nháy mắt, khóe môi nhếch lên, hơi có chút cảm xúc làm nũng.
"Dựa vào cái gì?" Lông mày núi của Thi Ngạo Tước không nghiêm túc, thong thả dứng dậy, đi đến bên cạnh bàn làm việc, cách bàn học nắm gò má của Tô Cửu Y, xúc cảm tốt ngoài ý muốn.
Mặt Tô Cửu Y lập tức nóng lên, mở miệng giọng nói liền trở nên cà lăm: "Không... Không dựa vào cái gì."
Thi Ngạo Tước cười véo nhẹ mặt của cô, còn không ngừng nhào nặn.
Trước kia tại sao không có phát hiện mặt cô gái này chơi vui như vậy....?
"Em sẽ không thật sự đi gây chuyên chứ?" Anh rất hiểu tính tình Quyền Tâm, một lời không hợp liền cho người hạ mã uy, tính tình cô ta rất xấu, làm bất cứ chuyện gì cũng không có nặng nhẹ.
Tô Cửu Y một phát đẩy tay Thi Ngạo Tước ra, nói: "Quả thật đã xảy ra một chút tranh chấp với Quyền Tâm."
Thi Ngạo Tước hù dọa cô nói: "Vậy tôi cũng không có cách nào rồi."
"Nhưng rõ ràng chính là do cô ta quá cố tình gây sự!" Khuôn mặt nhỏ của Tô Cửu Y đều nhăn lại một chỗ.
Anh thở phào nhẹ nhõm, giọng nói khàn khàn xen lẫn từ tính không thể kháng cự: "Ở một xã hội cá lớn nuốt cá bé này, không người nào sẽ để ý rốt cuộc là em có cố tình gây sự hay không đâu. Tính tình của cô ta là do hoàn cảnh sinh hoạt của cô ta tạo thành, huống hồ cô ta vốn có tư chất tài trí hơn người, quan hệ xã hội giai cấp này, sẽ dẫn đến thật sự có rất nhiều người đều sẽ phải chịu trách nhiệm nghiêm khắc."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Vì vậy trên đời này sẽ không công bằng gì đáng nói, em chỉ có trở nên cường đại hơn, mới có thể đủ để cho người khác cúi đầu xưng thần, mà không phải khinh bỉ xem thường."
Giọng nói sâu lắng giống như kim loại nặng vang vọng ở bên tai, Tô Cửu Y kinh ngạc nhìn nhìn anh, giống như đã sớm quẳng chuyện giả bộ tức giận vừa rồi ra sau đầu, trong thế giới của cô chỉ còn lại anh trước mặt.
Lòng của cô, cũng giống như sơn cốc không đáy, như mặt biển chìm nổi rải đầy ánh nắng.
Trên cửa sổ sát đất hai bên thổi vào một trận gió, thổi tới trên mặt Tô Cửu Y, trong nháy mắt cô như là đặt mình trong ở trong nước biển.
Cuối cùng cái nhìn lâu như vậy, vẫn bị tiếng cười đột nhiên xuất hiện của Thi Ngạo Tước đánh vỡ.
Tô Cửu Y cũng hoàn hồn trong nháy mắt, cô lắc lắc đầu để bản thân cố gắng hết mức khôi phục lại thanh tỉnh vừa rồi.
"Tôi gạt em thôi." Anh bưng ly thủy tinh trên mặt bàn lên, khẽ nhấp một ngụm cà phê.
Bốn chữ đơn giản, khiến cho Tô Cửu Y mờ mịt một trận, dây thần kinh đứt đi của cô vừa nối lại không lâu, cứng ngắc không có phản ứng kịp đến tột cùng Thi Ngạo Tước lừa cô chuyện gì.
Thi Ngạo Tước nâng bàn tay to lên vò rối đầu tóc cô: "Em sẽ không bị đuổi đi, không cần lo lắng."
Hôm nay cách ăn mặc của cô không quá giống thường ngày, tuy rằng trang phục nữ hầu cũng là váy, nhưng phong cách mộc mạc vẫn không thể đánh đồng với trang phục nữ tinh sảo trong tủ kính, mà hôm nay Tô Cửu Y cố gắng trang điểm trang nhã, trên người cũng không phải T-shirt và quần jean đơn giản như từng gặp lúc trước, mà là váy dài đến gối.
Váy màu trắng càng tôn làn da trắng nõn của cô lên, bên hông còn buộc đai lưng sợi tơ lên, cả người nhìn có vẻ rất có linh khí.
Động tác mờ ám và lời nói ôn hòa, khiến bầu không khí cả căn phòng trở nên mờ ám lên, Tô Cửu Y cảm giác nhiệt độ cơ thể toàn thân mình đều đang tăng cao, dù cho nhiệt độ điều hòa rất thấp, nhưng cũng không cách nào giảm nhiệt độ xuống.
Thi Ngạo Tước dường như luôn có năng lực có thể khiến trái tim của cô nhảy loạn, chính cô cũng có thể cảm thụ được khẩn trương không đè nén được.
Nhưng anh dường như cũng không tính bỏ qua cho cô, sau khi để ly cà phê xuống, đưa tay chống đỡ ở trên mặt bàn, thân thể chậm rãi nghiêng tới phía trước, tay kia nắm cằm của cô chậm rãi nâng lên.
Dây thần kinh vừa mới kết nối của Tô Cửu Y trong nháy mắt lại cắt đứt, trong đại não trống rỗng, hoàn toàn không phân rõ rốt cuộc khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Thi Ngạo Tước ở trước mặt là cảnh trong mơ hay là sự thật, cô căng thẳng nhắm hai mắt lại.
Nếu như đây quả thật là cảnh trong mơ, hy vọng vẫn không nên tỉnh lại trong thời gian ngắn.
Ngay tại lúc cánh môi hai người sắp sửa chạm vào nhau, bên ngoài phòng truyền tới tiếng gõ cửa không nhẹ không cạn.
Tô Cửu Y giống như là làm chuyện gì xấu bị bắt tại trận, đột nhiên bắn ra ngoài thật xa, căng thẳng hề hề lui vào trong góc tường, trong mắt nhìn Thi Ngạo Tước đều mang theo thất kinh.
Rõ là...
Trong nháy mắt sắc mặt Thi Ngạo Tước băng lạnh xuống, anh đứng lên, đưa tay sửa sang lại cổ áo một chút, không nhanh không chậm mở miệng: "Vào đi."
Cửa mở, là thư ký ôm một chồng văn kiện.
"Tổng giám đốc, đã đến thời gian dùng cơm." Thư ký đùng hai tay dâng văn kiện lên, sau đó hỏi, "Cần đặt cơm trước không?"
Thì ra bình thường lúc Thi Ngạo Tước ăn cơm, đều là thư ký nhắc nhở.
Tô Cửu Y ngồi xổm ở trong góc tường, trầm lắng suy tư.
Nhưng tại sao mỗi lần khi cô nấu cơm, cho tới bây giờ anh đều sẽ không đến trễ, hơn nữa cũng không cần nhắc nhở chứ?
Thư ký đột nhiên có một loại ảo giác, cảm thấy sắc mặt Thi Ngạo Tước còn muốn đen hơn ngày xưa, hơi thở phát ra quanh thân dường như đều có thể kết băng.