Chọc Giận Bảo Bối - Chương 512

Tác giả: Hề Yên

Lần đầu tiên đi tập đoàn Ngạo Thiên, Tô Cửu Y khó có thể tin lắc lắc đầu.
Quả nhiên vẫn là câu kia: Người so với người tức ૮ɦếƭ người, công ty nhà họ Tô cùng lắm cũng chỉ bằng một phần mười công ty này, huống chi tập đoàn Ngạo Thiên đều sẽ có công ty chi nhánh quy mô to lớn ở cả nước, chỉ có điều trước mắt đây là tổng bộ mà thôi.
Lúc đi đến quầy lễ tân nói mình muốn gặp tổng giám đốc, Tô Cửu Y mới nhớ tới tới đây đều cần phải hẹn trước, cô không khỏi cảm thấy có chút uể oải, xem ra muốn cho anh một niềm vui bất ngờ là không thể nào rồi.
Sau khi Tô Cửu Y do dự một lát, loại bỏ rơi các loại ý tưởng không thiết thực trong đầu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Thi Ngạo Tước.
Vào lúc này, Bạch Nhã vừa bước vào phòng làm việc của Thi Ngạo Tước, thật không ngờ, lại gặp được Tống Trí Kha.
"Này." Bạch Nhã vốn cho là anh đã sớm quên cô, không ngờ anh còn nhớ rõ cô, hơn nữa sẽ chủ động chào hỏi với cô.
"Ừ xin chào." Bạch Nhã trả lời ngắn gọn.
Thi Ngạo Tước ở ngay bên cạnh đọc văn kiện ngẩng đầu lên, lạnh nhạt quét nhìn hai người, sau đó ung dung thản nhiên cúi đầu tiếp tục xem văn kiện của mình.
Tống Trí Kha chỉ là do rảnh rỗi nên tới đây chơi, mà Bạch Nhã tới đây là bày ra phương án để anh tiến thêm một bước đưa nhãn hiệu ra thị trường.
Chào hỏi đơn giản xong, ba người đều bị mất ngôn ngữ.
Tống Trí Kha nhàm chán chơi trò chơi trong di động, gần đây trong công ty nghiên cứu chế tạo khai thác ra mấy trò đều không phải hoàn thành ở dưới sự giám chế của anh, vì vậy cũng muốn đích thân thể nghiệm, kiểm tra một chút năng lực của những nhân viên kia.
Điện thoại của Thi Ngạo Tước đột nhiên chấn động, Tống Trí Kha liếc điện thoại đặt ở ở trên bàn sách, nói: "Là Tô Cửu Y."
Tô Cửu Y?
Bạch Nhã nhíu mày.
Thân là bạn tốt của Tô Man Ngưng, cô ta ít nhiều gì cũng biết được một chút chuyện về Tô Cửu Y.
Chỉ là không ngờ, Tô Cửu Y lại quen biết với Thi Ngạo Tước, hơn nữa nghe từ giọng điệu tùy ý của Tống Trí Kha, bộ dạng giống như cô ấy rất quen với bọn họ.
Tầm mắt Thi Ngạo Tước vẫn dừng lại ở trên văn kiện, nhưng tay đã đưa tới cầm điện thoại lên, trượt nút trả lời.
"Sao vậy?" Bạch Nhã cảm giác được, giọng nói của anh không lạnh như băng giống như bình thường, lại nhiều thêm vài phần kiên nhẫn và nhu hòa.
"Ừ, em chờ tôi một chút." Sau khi anh cúp điện thoại liền đứng dậy, cầm lấy áo khoác phủ trên sofa lên.
"Anh đi đâu?" Tống Trí Kha cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Thi Ngạo Tước nhìn Bạch Nhã, nói: "Tôi sẽ nghiêm túc coi phương án kế hoạch, nếu có sửa đổi tôi sẽ bảo thư ký của tôi đưa đến cho cô, hiện tại tôi còn có chút việc, xin lỗi không tiếp được."
Sau khi nói xong anh lại nhìn về phía Tống Trí Kha: "Tiễn khách một chút."
Tống Trí Kha ném điện thoại đi, quay đầu nhìn về phía Thi Ngạo Tước đi xa, "Thật sự là trọng sắc khinh bạn."
"Mạo muội hỏi một câu." Bạch Nhã do dự một lúc lâu, rốt cục vẫn phải hỏi ra miệng, "Tô Cửu Y, là chị Man Ngưng sao?"
Tống Trí Kha cũng cầm áo khoác và chìa khóa xe lên: "Ừ đúng, đi thôi."
*
Lúc Thi Ngạo Tước nhìn thấy Tô Cửu Y, cô đang đứng ở trong góc đại sảnh, nhân viên công tác đi qua đi lại bốn phía, lúc đi ngang qua đều sẽ liếc mắt nhìn về phía cô.
Anh đứng ở trên bậc thang nhìn cô thêm một lát, cô dẩu môi vẻ mặt không vui, trong tay còn nắm di động.
Kia là bảo an đi tới, đại khái là muốn đuổi cô ra ngoài.
"Chi một lát nữa thôi, người tôi tìm rất nhanh sẽ đi tới đón tôi, tôi cầu xin anh." Tô Cửu Y chắp tay trước иgự¢, cầu xin hai người bảo an.
Thi Ngạo Tước thấy thế, nhỏ giọng cười, ngay sau đó mở bước chân ra đi về phía cô.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Tiểu thư, mười phút trước cô cũng nói như vậy." Một người bảo an trong đó rất là khó xử gãi gãi tóc của mình.
Tô Cửu Y mím chặt môi, ý định muốn tìm thêm một lý do.
Vừa rồi lúc gọi điện thoại cho Thi Ngạo Tước, giọng nói của anh nghe vào rất nhẹ nhàng, không có mệt mỏi cũng không có không kiên nhẫn, tại sao lâu như thế vẫn chưa có xuống, là có công việc quan trọng gì cần phải xử lý ư?
Ngay tại lúc Tô Cửu Y không biết nên tìm cớ gì, Thi Ngạo Tước xuất hiện ở phía sau của cô.
"Nơi này không có chuyện của anh nữa." Giọng nói anh lành lạnh vang lên ở trong đại sảnh rộng lớn, giống như là một chúa cứu thế đột nhiên phủ xuống, toàn thân mang theo tia sáng chói mắt.
"Dạ, tổng giám đốc." Bảo an gật gật đầu với anh, sau đó cung kính quay về cương vị công tác của anh ta.
Tô Cửu Y quay đầu lại nhìn anh, "Sao giờ anh mới xuống?"
Thi Ngạo Tước khẽ cười nhìn cô một cái, giương môi: "Vẫn luôn đứng ở trên bậc thang, em không có phát hiện mà thôi."
Tô Cửu Y: "...."
"Bên trong đựng cái gì?" Anh mở miệng, chỉ hộp giữ ấm trong tay Tô Cửu Y.
Trong nháy mắt Tô Cửu Y vứt chuyện anh trêu chọc cô đến sau đầu, sau đó nói cho anh biết mục đích mình tới nơi này, và mang cái gì đến.
Tô Cửu Y quang minh chính đại xuất hiện ở tập đoàn Ngạo Thiên như vậy, còn bị rất nhiều người nhìn thấy cảnh cô và Thi Ngạo Tước nói đùa trong đại sảnh.
Tất cả mọi người đều là một bộ dáng khi*p sợ, hoàn toàn thật không ngờ ông chủ cao cao tại thượng, lạnh lùng đến khó dùng tiếp cận lại cũng sẽ nở nụ cười.
Tin tức này rất nhanh truyền khắp cả công ty, nhưng không người nào biết rốt cuộc cô gái thần bí đó là ai.
Trở lại phòng làm việc, nhìn trên sofa không có một bóng người, Thi Ngạo Tước không nhịn được nâng khóe môi lên.
Anh thật đúng là sợ Tống Trí Kha sau khi đưa Bạch Nhã ra cửa, lại tự mình quay về, sau đó quang minh chính đại lề mề.
"Sao anh lại treo cái này ở đây?" Lúc Tô Cửu Y đi tham quan phòng làm việc của anh, thấy đưuojc trên tường treo chú mèo con cô vẽ.
Thi Ngạo Tước chỉ hời hợt nói hai chữ: "Trừ tà."
Tô Cửu Y: "...."
Trừ tà?
Tranh cô vẽ, có không nỡ nhìn đến như vậy không ....
Cô "à" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Cô bỏ hộp giữ ấm lên trên bàn, mở cái nắp ra, sau đó bảo Thi Ngạo Tước tới đây ăn.
Thi Ngạo Tước ngồi xuống ở trên ghế sofa, động tác ưu nhã cầm đũa lên, nhìn món ăn trong hộp, nhíu mày: "Lại là xem từ trên sách của mặt trắng nhỏ đó ư?"
Lúc tối hôm qua còn là tiểu tình nhân, hôm nay liền trở thành mặt trắng nhỏ.
Tô Cửu Y không thể không mặc niệm ba phút cho đồng chí Dạ Hàn vô tội luôn nằm mà cũng trúng đạn kia.
"Đúng thì thế nào." Tô Cửu Y nhấc mí mắt lên làm ra bộ dáng không thèm quan tâm tới anh, nỏi nhỏ, "Người ta rõ ràng có tên."
Đáng tiếc giọng nói tận lực đè thấp vẫn bị Thi Ngạo Tước nghe được: "Tôi biết anh ta có tên."
Tô Cửu Y khôn ngoan ngồi ở bên cạnh anh, nâng cằm lên mỉm cười nhìn anh.
Sau khi Thi Ngạo Tước nếm thử một miếng thức ăn cô làm, đột nhiên cảm thấy Dạ Hàn kia vẫn có chút tác dụng, ít nhất loại món ăn có khẩu vị này, không tính là quá kém.
Huống chi, còn là Tô Cửu Y tự mình làm.
Nhìn thấy nét mặt của anh, Tô Cửu Y vẫn nâng cằm lên cười, "Cảm thấy ăn ngon, anh liền ăn hết đi, như vậy tôi lại càng vui vẻ hơn."
Thi Ngạo Tước ung dung thản nhiên liếc nhìn quan sát cô, vốn là có nụ cười, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, lại có chút phát sầu.
"Sao vậy?" Anh hỏi.
Tô Cửu Y thở dài, nói: "Trước đây một mình quản sự làm khó tôi thì thôi đi, hiện tại ngay cả Quyền Tâm cũng bắt đầu chú ý tới tôi rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc