Tô Cửu Y đứng ở đầu bậc thang nhìn mấy lần, cô gái dường như có chút không vui, chẳng lẽ là nghi thức nghênh đón không đủ long trọng?
Lúc Quyền Tâm tiến vào, đã cảm thấy những năm này nhà họ Thi đã thay đổi rất nhiều, có thể là nguyên nhân mình đã quá lâu chưa trở về.
Hơn nữa những nữ hầu này cơ bản đều thay đổi một lần, đều là một vài gương mặt lạ hoắc.
Quan trọng nhất là cô lại không nhìn thấy bất kỳ người nào trong ba người Thi Ngạo Tước, Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha.
Không phải nói cũng sẽ biết hôm nay cô sẽ trở về chứ, sao công việc bận đến mức một người cũng không chịu xuất hiện.
"Quyền tiểu thư, hành lý của cô đã đặt ở trên lầu, xin cô trước đi phòng ăn chờ một chút, đợi tí nữa Tước thiếu sẽ trở lại, hơn nữa Tần thiếu gia và Tống thiếu tỏ vẻ sau khi hết bận công việc trong tay, sẽ chạy tới đón gió tẩy trần cho cô." Quản gia Tôn thấy Quyền Tâm có một chút không hài lòng, thầm nghĩ đại khái là chuyện Thi Ngạo Tước còn chưa có trở lại khiến cho cô không cao hứng, liền tiến lên một bước kiên nhẫn giải thích.
"Thôi." Quyền Tâm khoát khoát tay, nhận hoa hồng trong tay quản sự, để tới dưới mũi ngửi hương hoa một chút, sau đó nói: "Trước mang tôi đi gian phòng đổi một bộ quần áo đi."
Quản sự ở phía trước dẫn đường, mấy nữ hầu ở phía sau giúp Quyền Tâm cầm đồ.
Nhìn các cô vào thang máy, Tô Cửu Y mới đi ra từ trong góc cầu thang, nữ hầu trong phòng khách cũng tản ra vào lúc này.
Tô Cửu Y bước nhanh đi lên trước ngăn Trần Thiến lại.
"Người nọ là ai, địa vị lớn như vậy." Cô hỏi.
Hai người sóng vai đi tới, Trần Thiến trả lời nói: "Cô ta chính là Quyền Tâm, nghe nói ban đầu mẹ của cô ta đã cứu phu nhân, cho nên phu nhân vẫn luôn xem cô ta là do mình sinh ra, cũng từng ở nhà họ Thi một thời gian ngắn, nhưng sau đó hình như là xuất ngoại đi học đại học."
Hóa ra là thanh mai trúc mã của Thi Ngạo Tước, khó trách khí thế như vậy.
Không đợi Tô Cửu Y xúc động xong, Trần Thiến liền thở dài một hơi: "Chắc hẳn, về sau Quyền Tâm sẽ trở thành nữ chủ nhân nhà họ Thi."
Tô Cửu Y không nói thêm gì, chỉ là dời chủ đề, "Có phải cô muốn đi phòng bếp cầm đồ ăn không?"
"Đúng vậy, cần dùng bữa tối." Trần Thiến trả lời.
"Vậy tôi đi lấy thay cô, cô trở về nghỉ ngơi một chút đi." Tô Cửu Y tính toán trong lòng, đợi lát nữa ở bên cạnh nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người, sẽ đoán được thái độ của Thi Ngạo Tước với Quyền Tâm.
Lúc Thi Ngạo Tước trở lại, Quyền Tâm vừa vặn tắm rửa thay đổi quần áo xong, chỉ đợi đi phòng ăn thôi, vừa vặn thấy Thi Ngạo Tước ở cửa ra vào chỉ mặc áo sơ mi đen, caravat khẽ buông lỏng.
"Tước!" Cô ta hưng phấn chạy tới khoác cánh tay của anh, "Sao giờ anh mới quay về."
Thi Ngạo Tước ung dung thản nhiên rút cánh tay của mình từ trong khuỷu tay cô ra, nhàn nhạt nói: "Công ty có một số việc trì hoãn."
Lúc này người giúp việc giúp bọn họ đẩy cửa lớn phòng ăn ra, Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha đã chờ ở bên trong rồi.
Tần Thiếu Bạch mím môi lắc đầu vẻ mặt rất thú vị, giống như là có thâm ý, Tống Trí Kha cũng nâng cằm lên, bộ dạng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Thi Ngạo Tước cau mày liếc nhìn chỗ nữ hầu bên cạnh, quả nhiên thấy được Tô Cửu Y đang chuẩn bị đồ ăn.
"Cuối cùng hai người các anh đã đến rồi." Nhìn thấy bạn chơi nối khố, Quyền Tâm tự nhiên rất cao hứng, cô ta lôi kéo cánh tay Thi Ngạo Tước, để anh ngồi ở trên chủ vị, mình thì ngồi ở bên cạnh.
Nhìn món ngon đầy bàn mang theo hơi thở nơi mình sinh ra, trong lòng Quyền Tâm tràn đầy vui mừng, oán trách mình ở nước ngoài ăn món không phải do đầu bếp nhà họ Thi làm, sau đó còn không ngừng gắp thức ăn cho Thi Ngạo Tước.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Trong lúc ăn cơm, Thi Ngạo Tước đều rất ít nói chuyện, cơ bản đều là Quyền Tâm kể chuyện cô ta gặp phải ở nước ngoài, ngoài hai người bình thường đặc biệt phụ trách làm sinh động bầu không khí, còn lại đều hoá đá buồn bực như ૮ɦếƭ.
Tô Cửu Y bưng cái khay đứng thẳng tắp ở phòng ăn, không thể không châm chọc thời gian dùng bữa cơm này dài dằng dặc, tay chân của cô đều đặc biệt mỏi nhừ, giống như rất nhanh sẽ muốn ngã rơi xuống bàn ăn.
Thi Ngạo Tước cũng chú ý tới phản ứng của cô, thật ra Quyền Tâm cũng không có ăn bao nhiêu, Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha gần như cũng đều dùng sắp xong, chỉ là không tiện quấy rầy Quyền Tâm nói chuyện.
Đúng lúc đó, cổ tay Thi Quyền bất cẩn ᴆụng đĩa cơm trên bàn ăn rơi xuống mặt đất, cô theo bản năng liếc nhìn trên đất, sau đó nói:
"Cho tôi thêm một dĩa ăn."
Tô Cửu Y vừa vặn không kiên trì nổi, trong nháy mắt cô ta mở miệng, khay trong tay rơi xuống từ trong tay, tất cả đồ ăn bên trong đều rơi trên mặt đất.
"A xin lỗi."
Tô Cửu Y liền vội ngồi xổm xuống nhặt, trong lòng suy nghĩ sớm biết thế sẽ không tiến vào, biến thành bộ dạng này khẳng định bị quản sự mắng.
Giọng nói Quyền Tâm truyền đến từ nơi xa, trong giọng nói mang theo một chút tức giận: "Cô là cố ý ư?"
Tiêu rồi.
Vào giờ phút này Tô Cửu Y mới biết được, mình không có một chút tố dưỡng làm nữ hầu.
Nỗi khổ khi làm nữ hầu chính là phải cúi đầu khom lưng với người khác, từ sau khi Tô Cửu Y đi đến nhà họ Thi làm việc, Thi Ngạo Tước cũng không có nói ra yêu cầu gì quá làm khó cô, nhiều nhất chính là lúc cô làm việc gì sai thì quản sự sẽ cằn nhằn cô vài câu, nhưng cũng không có hung dữ với cô đến mức này.
Ánh mắt liếc đến quản sự bên cạnh, đối phương cúi thân thể xuống hơi nghiêng về phía sau khoát tay, ý bảo cô vội vàng đi phòng bếp thay mới.
Tô Cửu Y không kịp nghĩ nhiều, lui sang một bên, sau đó đứng dậy bưng chén đĩa chạy ra ngoài.
"Này!" Sau lưng truyền đến tiếng gào của Quyền Tâm.
Quản sự thấy đầu mày đẹp của Quyền Tâm đều nhăn lại một chỗ, sợ cô ta phát giận đuổi Tô Cửu Y ra khỏi nhà họ Thi, liền vội đi tới gần lên tiếng xin tha thứ: "Cô ấy là người mới tới không hiểu quy củ lắm, là tôi chưa dạy bảo tốt, Quyền tiểu thư đừng nóng giận nữa."
Thi Ngạo Tước lạnh mặt nói: "Cô không thể lưu lại cho người khác một chút ấn tượng tốt ư?"
Quyền Tâm "Hừ" một tiếng cúi đầu xuống, cầm lấy cái thìa quấy nước canh trong chén, không có nói nữa.
Lúc này điện thoại di động trong túi Thi Ngạo Tước chấn động lên, anh trượt màn hình thấy là một tin nhắn này đến từ Tô Cửu Y.
.... Đại tiểu thư này còn hung dữ hơn cả quản sự.
Tô Cửu Y ở trên hành lang gửi tin nhắn cho Thi Ngạo Tước, kết quả phát ra ngoài xong cô lập tức hối hận.
Cô quên mất quan hệ hai người bọn họ mới tương đối gần, cô công khai nói bạn anh như vậy là không đúng, chẳng phải là đánh mặt mũi của anh sao, huống chi anh chắc chắn sẽ không thiên vị cô.
Cô vội vã lại gửi cho một tin: Xin lỗi tôi gửi nhầm rồi.
Đang chuẩn bị gửi qua, kết quả là nhận được tin nhắn trả lời của Thi Ngạo Tước.
.... Cô ta vẫn luôn là như vậy, em yên tâm trở về là được.
Nhận được tin nhắn này, Tô Cửu Y giống như thấy được có một tờ "tiền giấy", lóe lên ánh sáng vàng rực rỡ.
Trận nháo kịch này cứ như vậy kết thúc, buổi tối sau khi Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha đều đi trở về, Tô Cửu Y giống như thường ngày đi đến trong sân nhỏ.
Cô biết Quyền Tâm nhất định không phải là người dễ trêu chọc, hơn nữa vừa rồi trước khi đi Tống Trí Kha còn căn dặn cô, nói phải đề phòng người này.
Nhưng Tô Cửu Y thật sự không hiểu, bọn họ rõ ràng đều là bạn tốt cùng nhau lớn lên với Quyền Tâm, sao bây giờ lại đều thiên vị người ngoài như cô chứ.