Thi Ngạo Tước loáng thoáng nhớ lại buổi sáng ngày đầu tiên mình thấy cô, sau khi anh dùng ngôn ngữ sỉ nhục, trên mặt cô liền lộ ra loại vẻ mặt dứt khoát này, như là hoa hồng nở trong sa mạc, mặt mũi tràn đầy vẻ không khuất phục chút nào.
Đôi mắt Thi Ngạo Tước khẽ nheo lại, một chút thâm ý nào đó không dễ dàng phát giác chảy qua.
Qua nhiều năm như vậy, Tô Cửu Y giống như là dã thú vẫn luôn bị nhốt trong Ⱡồ₦g, vô cùng hướng tới cuộc sống tự do, cũng không có sức lực phá tan trói buộc, ngày ở nhà họ Tô tựa như mưa liên miên không ngừng, ẩm ướt nhơn nhớt, muốn đuổi nhưng lại đuổi không đi, dính ở trên thân thể chọc cho một thân không thoải mái, vì sinh tồn, cô chỉ có thể học được lúc người khác khi dễ chê cười cô, có thể âm vang có lực đánh trả.
Thật ra Tô Cửu Y cũng không có ý tứ muốn cố ý chọc giận anh, chỉ là cô tức giận chính mình, lại có thể nhiều lần tự mình đa tình như vậy.
Biết rõ đó là một vực sâu, còn muốn bất chấp tất cả nhảy xuống.
Cô không muốn một bên tình nguyện như vậy.
Thi Ngạo Tước thu hồi tầm mắt nhìn cô, liếc về phía vệ sĩ bên cạnh: "Hai người các anh đi theo cô ấy."
"Dạ, Tước thiếu!"
Tô Cửu Y giật mình một chút, không nói gì.
Nhìn bóng dáng lúc Thi Ngạo Tước quay người đi, lại quay đầu liếc nhìn thức ăn không động đến trên bàn, cô đột nhiên cảm thấy mình thật đúng là quá ngu ngốc, nhọc công khổ sở chuẩn bị đồ một buổi sáng, anh lại không ăn được mấy miếng.
Sớm biết thế, sẽ chờ anh ăn gần xong cô mới nhắc tới chuyện này.
Bộ dáng vừa rồi của cô cũng là giả vờ, bởi vì cô vốn không hề có bất kỳ lý do gì tức giận với anh, hơn nữa cũng không tức giận nổi. Tô Cửu Y đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, sau đó thở dài, nhận mệnh thu thập hết bát đũa trên bàn.
Quyết định sau khi ra cửa, cô chủ động gọi điện thoại cho Dạ Hàn, nói cho đối phương biết chuyện ngày mai cô muốn đi leo núi.
Dạ Hàn bày tỏ xế chiều hôm nay anh cũng không có an bài gì, có thể tự tay dạy cô vài món điểm tâm ngọt dễ dàng mang đi, thời gian địa điểm có thể mặc cho cô quyết định.
Cô nói phải suy nghĩ một chút, sau đó lại gọi điện thoại cho anh, Dạ Hàn cũng rất sung sướng đáp ứng.
Vì lý do an toàn, hai người hẹn ở siêu thị tương đối nhiều người trong thành phố, mặc dù Dạ Hàn là nhân vật của công chúng, nhưng cũng không có nổi danh như ngôi sao TV, đi tới chỗ nào đều sẽ bị nhận ra, vì vậy anh chỉ mang theo một mắt kính.
Lúc Tô Cửu Y ra cửa đặc biệt ăn mặc một phen, lần trước đã cầm về quần áo để lại ở Ciaos, hơn nữa lúc Thích Cảnh Nhân nghe nói cô không có quần áo để mặc, liền mang tới cho cô rất nhiều quần áo mới mua.
Thật lâu không có ra ngoài, cho nên trong lòng Tô Cửu Y vẫn rất vui vẻ.
Nhưng cô cũng cảm thấy Thi Ngạo Tước lo lắng cùng không phải là không có đạo lý, cho dù cô thường hay xem tin tức và tạp chí của Dạ Hàn, nhưng dù sao lòng người khó dò, cô cũng không nói được chính xác rốt cuộc Dạ Hàn là người như thế nào.
Là giống như Tiêu Thần, ngoài mặt chỉ là hoa hoa công tử ăn chơi trác táng, trên thực tế sau lưng cất dấu thế lực làm cho người ta sợ hãi.
Thời gian hai người ước định là ba giờ, mặt trời mới từ từ đi lên từ nơi cách địa cầu thấp nhất, khí trời mùa hè vẫn nóng bức trước sau như một.
Tô Cửu Y đã quen với máy điều hòa ngược lại có chút không quen loại thay đổi lạnh nóng luân phiên này, cảm giác như là đi vào một ấm rương, bị hơi nóng vô tận chung quanh bao vây.
Lúc ra cửa, Thi Ngạo Tước an bài tài xế đặc biệt đưa đón, kể cả hai vệ sĩ cũng ngồi trong xe, bầu không khí trong xe cực kỳ căng thẳng, khiến Tô Cửu Y luôn có loại ảo giác mình bị bắt cóc.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Sau khi đến địa điểm ước hẹn, chiếc xe liền nhanh chóng rút lui, chỉ có điều hai vệ sĩ lại không chịu đi.
Bảo là muốn quan sát hoàn cảnh chung quanh từ một nơi bí mật gần đó, không để cho cô phải lo lắng.
Tô Cửu Y biết những điều này là do Thi Ngạo Tước an bài, bởi vì chỉ có như vậy, anh có thể biết được tình huống của cô đầu tiên.
Lúc đi đến cửa siêu thị, Dạ Hàn đã đợi ở nơi đó rồi.
Anh đeo mắt kính, mặc một thân quần áo thoải mái, vóc người cao gầy đặc biệt xuất chúng ở trong đám người, khí chất ôn nhu lành lạnh cùng không khí ồn ào chung quanh không hợp nhau.
Lúc Tô Cửu Y xách túi xách đi về phía anh, anh cũng không còn gì để nói, dù sao lần gặp mặt đầu tiên lúc trước hai người đều đeo mặt nạ, không nhận thức ra đối phương.
Tô Cửu Y cũng giống như vậy, bởi vì anh đeo mắt kính, cho nên cô ở cửa ra vào đứng nhìn khắp bốn phía, cũng không có phát hiện bóng dáng của anh.
Cô lấy điện thoại di động ra bấm dãy số của Dạ Hàn, tiếng động của đám người rất lớn, âm thanh huyên náo ồn ào, cô không để ý đến điện thoại của người sau lưng vang lên "Tích tích", nhưng Dạ Hàn ngược lại phát hiện cô trước mặt.
"Xin chào, tôi là Tô Cửu Y." Cô lễ phép chào hỏi, "Tôi đã đến, xin hỏi anh đang ở đâu?"
"Có phải cô mặc váy màu trắng tinh không?" Dạ Hàn nhếch môi tươi cười.
"A, sao anh biết?" Tô Cửu Y hết nhìn trái tới nhìn phải, sửng sốt không thấy được anh, "Anh đang ở đâu."
Lúc này bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái, Tô Cửu Y bị dọa đến phát hoảng, vội quay đầu lại nhìn người đứng ở phía sau.
"Tôi ở chỗ này." Anh cười tháo mắt kính xuống.
Mũi Dạ Hàn rất kiệt xuất, ngũ quan tinh tế, gầy nhom đẹp trai, trong ôn nhã tràn đầy văn nghệ khí chất, anh mặc áo sơ mi trắng, quần dài xám tro, nút khuy tay áo sơ mi mở hai viên, lộ ra cổ tay trắng noãn.
Tô Cửu Y cũng không phải loại người háo sắc, nhưng do lần đầu tiên nhìn thấy thần tượng của mình, trong lòng của cô vẫn kích động nho nhỏ một phen, hoàn toàn ném cách nghĩ "phải làm thục nữ" đã nói trước khi ra cửa ra sau ót, lập tức bước vào trong hàng ngũ fan ái mộ Dạ Hàn.
"Xin chào, tôi là Tô Cửu Y." Sau khi choáng váng ba giây, Tô Cửu Y liền vội phản ứng kịp, nắm tay với Dạ Hàn.
Dạ Hàn đánh giá cô một phen, trong mắt mang theo nụ cười lễ phép: "Còn xinh đẹp hơn tôi tưởng tượng."
Lại nói tại sao Thi Ngạo Tước khiến người chán ghét như vậy, cũng là bởi vì anh chỉ biết không ngừng tổn hại cô, nắm khuyết điểm của cô không buông, không thể giống như người khác giỏi về phát hiện ưu điểm của cô.
"Cảm ơn! Anh cũng đẹp trai hơn trong tạp chí rất nhiều." Cảm giác được thần tượng mình khen chính là không giống nhau.
Sau khi hàn huyên đơn giản vài câu, hai người liền đến siêu thị đi chọn nguyên liệu nấu ăn cơ bản.
Toàn bộ hành trình Dạ Hàn đều truyền thụ với cô một chút kiến thức về đồ ngọt, cũng không có trò chuyện quá nhiều về những chuyện khác.
Tô Cửu Y tỉ mỉ nghe, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ thất thần, nghĩ buổi tối trở về hoà giải với Thi Ngạo Tước như thế nào, nghĩ bây giờ mấy người vệ sĩ bên ngoài siêu thị kia có phải đang ở đâu đó quan sát nhất cử nhất động của cô hay không.
Chỉ là bọn họ hẳn là sẽ không đi vào?
"Như vậy cuối cùng lại dùng lửa nhỏ từ từ hầm cách thủy năm phút đồng hồ là được rồi." Dạ Hàn vừa mới trình bày với cô một cách làm đồ ngọt, thấy cô dường như có chút bần thần, anh cười hỏi, "Có phải nghe phiền rồi không?"
Một câu nhanh chóng lôi tâm thần của Tô Cửu Y trở về, cô liền vội vã lắc lắc đầu, "Xin lỗi xin lỗi, anh tiếp tục."
"Không sao."
Đợi sau khi nguyên liệu nấu ăn đều thu mua đủ, Dạ Hàn dò hỏi cô có đặt nhà hàng không.