Chọc Giận Bảo Bối - Chương 49

Tác giả: Hề Yên

Sáu năm qua, Thẩm Trung Minh không có lúc nào không mong mỏi có kỳ tích xuất hiện.
Cuối cùng kỳ tích cũng xuất hiện, ông bỗng chốc khó tự kiểm soát tình cảm, nước mắt tràn mi, khóc không thành tiếng.
Nhìn Thẩm Trung Minh nước mắt đầy mặt trước mặt, Thẩm Chanh không khỏi hơi bị lay động.
Ban đầu lúc mẹ ૮ɦếƭ, cô cũng không thấy ông rơi nước mắt qua, hôm nay lại bởi vì bệnh tình em trai có chỗ chuyển biến tốt đẹp mà sụp đổ.
Có thể thấy được những năm gần đây, trong lòng của ông chịu đựng rất nhiều đau đớn và dày vò.
Thẩm Chanh rõ ràng cũng mắt đỏ hoe, nhưng lại thật sự kiềm nén không rơi một giọt nước mắt ở trước mặt ông.
Cô hít mũi một cái, sau khi cố gắng bình phục tâm trạng, liền cầm một cuộn giấy vệ sinh ném về phía Thẩm Trung Minh.
"Đã một bó tuổi rồi mà còn khóc, cha không ngại mất mặt thì con cũng ngại mất mặt, nhanh lên, lau nước mắt đi."
Giọng nói của cô lạnh lùng, không có một chút xíu nhiệt độ, giống như có thể đông cứng mọi vật xung quanh.
Thẩm Trung Minh hít vào một hơi thật sâu, giật một đoạn giấy xuống lau nước mắt, ngẩng đầu lên cười nịnh nọt với Thẩm Chanh, "Con gái, con nói viện trưởng bảo chúng tôi đi thành phố Giang một chuyến, ý tứ đó chính là, lần này cha có thể đi rồi đúng không?"
Mới vừa rồi còn khóc nức nở, chớp mắt liền thay đổi vẻ mặt, tốc độ trở mặt nhanh đến không ai bằng rồi.
Thẩm Chanh nhìn ông, cười khan một tiếng, "Thật lòng cảm thấy khôi hài thay cha."
Khiến cô không nhịn được muốn tát ông một cái lên trên tường, keo kiệt đến không thể keo kiệt hơn.
Nghe cô nói như vậy, Thẩm Trung Minh ngược lại không vui, "Không phải mới vừa rồi con nói cha khóc khiến cho con mất mặt sao!"
Thẩm Chanh chẳng muốn phân cao thấp với ông, dứt khoát không để ý đến ông.
Thấy thế, Thẩm Trung Minh sốt ruột, "Con gái? Con ngược lại cho chút phản ứng đi! Lúc này có để cho cha đi không?"
Phản ứng sợi len! Thẩm Chanh lạnh lùng quét mắt nhìn ông, "Cha vẫn là thành thật đợi ở trong nhà đi, ra ngoài cũng chỉ gây phiền toái cho con."
"Con gái! Cha đảm bảo lần này không gây ra phiền phức! Con tin cha một lần đi!"
Tin ông?
Nói đến người tra lừa gạt trắng trợn này của cô, Thẩm Chanh cũng đã ha ha rồi.
Hai năm trước, nếu không phải ông cố ý muốn đi thành phố Giang thăm em trai, cô cũng sẽ không bị người theo dõi suốt ba ngày.
Sau đó nếu không phải cô tìm cách dẫn dắt người đó đi, sợ rằng hiện tại em trai đã mất mạng rồi.
Hiện tại ý tứ hoàn hảo bảo đảm ở trước mặt cô?
"Đảm bảo cũng vô dụng, không cho phép đi."
Thẩm Chanh không có ý tứ muốn thỏa hiệp, mặc kệ Thẩm Trung Minh ở bên cạnh đeo bám dai dẳng, bám lấy không buông ra sao, cô chính là không đồng ý.
Thẩm Trung Minh cực kỳ thất vọng, ngồi ở bên cạnh trực tiếp thở dài, "Aizz .... Aizz!"
Nhìn thấy bộ dạng này của ông, Thẩm Chanh vẫn mềm lòng, "Được rồi, nếu cha...."
Chưa nói hết câu, điện thoại di động của cô liền vang lên.
Lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, ánh mắt lướt qua màn hình, không kịp suy nghĩ liền nhấn từ chối không tiếp.
"Con gái, sao không nghe máy?"
Thẩm Trung Minh kìm nén không được lòng hiếu kỳ, liền hỏi một câu.
Không đợi Thẩm Chanh mở miệng, điện thoại di động của cô lại vang lên.
Ngón giữa sờ nhẹ màn hình, lần nữa ấn từ chối không tiếp.
Qua khoảng một phút đồng hồ, nhận được một tin nhắn.
Cầm thú biến thái khốn kiếp: Thẩm Chanh Tử, bây giờ tôi cho em một phút đồng hồ suy nghĩ, nếu như không trả lời điện thoại, cứ đợi tôi về nước làm em đi. Không cần nghi ngờ năng lực của tôi, bởi vì cho tới bây giờ chỉ có tôi muốn làm và không muốn làm, sẽ không có tôi không làm được.
Xem hết tin nhắn, Thẩm Chanh không nhịn được nhếch môi, ngay sau đó đáp lại một câu: Đánh nhiều chữ như vậy không mệt à?
Cầm thú biến thái khốn kiếp: "Chẳng lẽ em không biết một từ, gọi làm thay?"
Thẩm Chanh: "Dựa vào! Da mặt của anh đặc biệt sao, đều có thể quấn ba vòng Địa Cầu rồi!"
Để cho người khác làm thay còn nói đến dứt khoát như vậy?
Quả nhiên là cầm thú!
Cầm thú biến thái khốn kiếp: Tôi đúng là có thể quấn thân thể em ba vòng.
Thẩm Chanh:....
Cầm thú biến thái khốn kiếp: Ừ, một phút suy nghĩ đã qua 52 giây ....
Thẩm Chanh nổi giận, trực tiếp bật số điện thoại của Thi Vực ra gọi đi.
Nước ngoài.
Tòa cao ốc quốc tế nào đó.
Căn phòng làm việc rộng lớn, chỗ cao nhất giữa không trung của tòa cao ốc.
Bốn phía vách tường phòng làm việc cũng không phải chọn dùng một nguyên liệu kiến trúc bình thường, mà là xây từ thủy tinh chống đạn dầy khoảng 20 phân.
Độ an toàn của loại thủy tinh này rất cao, không chỉ có thể phòng ngừa nguy hiểm xâm nhập, còn có thể phòng nhiệt độ cao, chịu được rét cóng.
Giá cả tự nhiên đắt đỏ, bước đầu tính toán, chỉ với mấy mét thủy tinh của gian phòng làm việc này, cũng đã có giá trị đến bảy con số.
Trình độ xa hoa kia, có thể so với cung đình.
Mà chủ nhân của gian phòng làm việc này.... tên là Thi Vực.
Giây phút này, anh đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, đang hút xong một điếu xi gà, ưu nhã Ϧóþ diệt tàn thuốc ở trong cái gạt tàn thuốc tinh tế.
Ngắm nhìn cả thành phố phồn vinh, miệng anh chứa nụ cười nhạt, ở dưới khúc xạ của ánh mặt trời, khuôn mặt như đao khắc tăng thêm vài phần quyến rũ.
"BOOS, điện thoại tới, ngài có muốn tiếp nghe không."
Nữ trợ lý đứng ở bên cạnh, cầm di động, lưu loát nói ra một hơi tiếng phổ thông tiêu chuẩn.
Thi Vực nhướng mày, nhẹ phun ra một câu: "Để xuống, đi ra ngoài."
Tư thái hết sức khinh cuồng và cao ngạo, càng nổi bật lên vẻ hoãn mỹ của anh.
Anh là quyền quý giới kinh doanh mà tất cả mọi người đều không dám đắc tội, là bá vương có thể dùng một tay nắm nữa bầu trời, tự nhiên có thể ngông cuồng tự cao tự đại như vậy.
Nữ trợ lý chỉ nhìn anh một cái, trái tim liền đột ngột nhảy lên, cũng may cô kịp thời khắc chế mình, mới không có thất thố.
Cô đi lên trước, thân thể khom thành 90 độ, dùng hai tay đưa điện thoại di động lên trước, thả ở trên bàn, cẩn thận lui ra khỏi phòng.
Thi Vực ưu nhã ngồi xuống, hai chân xếp chồng, chậm rãi cầm lấy điện thoại, ngón tay khớp xương rõ ràng lướt qua màn hình điện thoại.
Sau khi điện thoại tiếp thông, anh bật âm thanh khuếch đại lên, trong điện thoại di động liền truyền đến giọng nói khiêu khích của Thẩm Chanh, "Đồ khốn! Có lời cứ nói, tôi vội vàng đi hẹn hò."
"Hẹn hò?" Giống như là nghe được chuyện cười lớn nhất thế kỷ này, Thi Vực nâng khóe môi lên, "Em nói cả thành Đô này, ngoại trừ chồng em là tôi ra, còn ai dám hẹn hò với em?"
Đầu kia im lặng một giây, khinh thường cắt một tiếng: "Anh cũng quá đề cao mình rồi!"
Thi Vực nheo con ngươi sâu không thấy đáy lại, "Sao? Bảo bối, chẳng lẽ em xem thường tôi? Nói xem, là xem thường tôi chỗ nào?"
Choáng, gọi bảo bối gọi đến nghiện rồi sao?
Thẩm Chanh nổi giận, đưa tay sẽ hung hăng biến giấy vệ sinh trước mặt thành một đống!
Như là tưởng tượng thứ này trở thành Thi Vực ở đầu kia điện thoại, không hung ác ngược anh 300 lần thì sẽ hoàn toàn không hết giận.
Không đợi được câu trả lời của cô, Thi Vực nâng môi mỏng khêu gợi lên, "Chẳng lẽ, là chê tôi không đủ dũng mãnh? Không sao, tôi có thể sửa, chờ tôi trở lại, hung mãnh cho em xem."
Thẩm Chanh hít vào một hơi thật sâu, khắc chế lửa giận không ngừng khởi động trong cơ thể, khó khăn lắm tốt tính được một lần: "Ra nước ngoài một chuyến, anh liền biến thành thú phải không? Còn chưa tìm được đồng loại liền không nhịn được muốn nổi lên thú tính rồi hả."
Giọng nói này nghe gió thoảng mây trôi, không có một chút cảm nghĩ dao động, nếu như không cảm nhận cẩn thận, hoàn toàn không biết tâm trạng người nói lời đó trong giây phút này là có bao nhiêu hỏng bét.
Nếu như là người khác nói lời này, có lẽ Thi Vực sẽ tức giận.
Nhưng này lời nói phun ra từ trong miệng Thẩm Chanh, đối với anh mà nói lại là một hương vị khác.
Anh giương môi, lan tràn quyến rũ đến càng sâu, "Yên tâm, vì thỏa mãn em, tôi sẽ cố gắng hết mức khắc chế thú tính của mình."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc