Chọc Giận Bảo Bối - Chương 480

Tác giả: Hề Yên

Nhưng nếu Thi Ngạo Tước đồng ý mang mình đi vũ hội, vậy có nghĩa là anh không giận mình nữa đúng không.
Tuy rằng cô sai trước, nhưng đã biểu đạt xin lỗi, cũng tiếp nhận trừng phạt rồi, hơn nữa anh còn cưỡng hôn cô ....
Nụ hôn lộn xộn lung tung ngày hôm qua lại xuất hiện ở trong đầu, cô lắc lắc đầu, như là muốn vứt bỏ những thứ tạp niệm không thực tế này.
Không được, vẫn là nhanh đi về nghiên cứu một chút video thật tốt là được rồi.
Tối hôm sau, tám giờ.
Thi Ngạo Tước mang theo Tô Cửu Y xuất hiện ở trên bãi cỏ party, do là vũ hội hóa trang, tất cả mọi người trên bãi cỏ đều mặc lễ phục dạ hội lộng lẫy, trên mặt đeo mặt nạ chỉ che khuất trước đôi mắt
Lôi kéo làn váy cực lớn trên người mình, lễ phục dạ hội giống như là áo cưới, Tô Cửu Y nhớ tới bộ váy những cô công chúa từng mặc trong những phim hoạt hình mình đã xem khi còn bé kia.
Mười mấy năm qua cô chưa bao giờ nghĩ tới, mình còn có thể mặc lên lễ phục hoa lệ lộng lẫy như vậy.
Thật đúng là có chút không quen.
Cùng là đại tiểu thư, lễ phục Tô Man Ngưng cũng chỉ có một tủ treo quần áo, mà Thích Cảnh Nhân lại có thể có một phòng thử áo lớn giống như đại sảnh nhà họ Tô, mà quần áo cô thường mặc cũng chỉ là phong cách đặc biệt bình thường, những thứ lễ phục biểu tượng cao quý này đã bị cô ném trơ trọi vào trong góc.
Tuy rằng Thích Cảnh Nhân tỏ vẻ có thể tùy tiện chọn, bên trong đều là chưa từng mặc, nhưng Tô Cửu Y vẫn cảm thấy ngượng ngùng, dù sao trên bảng hiệu đều là một vài con số trên trời.
Nếu để cho Triệu Thư Nhã nhìn thấy những thứ này, nước miếng đều muốn chảy ra đi, nhưng bà ta đã sớm không có dáng người mặc những thứ này rồi.
Nghĩ tới đây Tô Cửu Y mừng thầm một trận, đợi cho cô có năng lực đi làm, cũng muốn xây căn phòng thử áo như vậy, sau đó mua túi xách và quần áo nhãn hiệu Triệu Thư Nhã thích, mỗi ngày mặc lắc lư ở trước mặt bà ta.
Thi Ngạo Tước nhìn thấy bộ dáng bần thần của Tô Cửu Y, mở miệng nói: "Cô khiêu vũ không thành vấn đề chứ?"
Bị đâm vào chỗ đau, Tô Cửu Y cười gượng hai tiếng, ở dưới ánh mắt bức bách của Thi Ngạo Tước, vẻ mặt cô thất bại cúi đầu xuống: "Có thể sẽ dẫm lên chân."
Anh tỏ vẻ "Tôi biết ngay mà", chỉ là bị che giấu ở phía sau nạ mặt, không có người nhìn thấy được.
Tô Cửu Y gần như chưa từng tham gia vũ hội hóa trang đeo mặt nạ ở trên bãi cỏ này, đây đối với cô mà nói vô cùng mới lạ, kéo theo lễ phục giống như một đứa bé qua qua lại lại ở trên bãi cỏ, nhìn đài phun nước trong vườn hoa phun nước ra ngoài, còn muốn lớn hơn vườn hoa lần tham gia thọ yến trước kia.
Nghe Thi Ngạo Tước nói lần này Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã cũng sẽ đến, Tô Man Ngưng cũng sẽ xuất hiện với Tống Trí Kha.
Nhiều ngày không gặp bọn họ như vậy, Tô Cửu Y làm việc khổ hơn mệt hơn cũng cảm thấy thoải mái, chỉ cần vừa nhìn đến bọn họ, cô liền có xúc động cắn lưỡi tự sát.
Cũng may tất cả mọi người sẽ không tháo mặt nạ xuống trong cả toàn bộ hành trình vũ hội, bởi như vậy sẽ không thấy được mặt đối phương, nói không chừng cô còn có cơ hội khi dễ chê cười Triệu Thư Nhã một phen, bởi vì lấy đẳng cấp của Cảnh Nhân, váy cô mặc nhất định rất đất.
Ánh đèn sặc sỡ vây quanh ở bên ngoài nhiều bụi cỏ, ánh sáng loáng thoáng lờ mờ chiếu vào trên váy cưới màu trắng của Tô Cửu Y, giống như bàn đổ thuốc màu của họa sĩ.
Thi Ngạo Tước nhìn Tô Cửu Y đi ở phía trước chơi không biết chán với ánh đèn, bộ dạng cô cười xinh đẹp rơi từng chút vào mí mắt của anh, bất tri bất giác vẻ mặt của anh cũng trở nên ôn nhu theo nhất cử nhất động của cô.
"Em trước chơi đùa đi, đợi lát nữa tôi tới tìm em." Anh bước đến trước mặt của cô, nói.
"Được được, anh đi đi." Nhìn ánh đèn màu đến quá mức mê mẩn, Tô Cửu Y ngay cả mặt cũng không nâng lên một chút, khiến cho khí lạnh quanh thân Thi Ngạo Tước đột nhiên tăng lên.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Có thể là cảm giác được khí tràng người bên cạnh không thích hợp, Tô Cửu Y vội nghiêng mặt qua, cười không tim không phổi, tay giơ lên đặt ở vị trí huyệt thái dương, đứng thẳng người kính lễ một cái: "Xin nghe chỉ thị của Boss."
Sau khi Thi Ngạo Tước rời khỏi, cô lại cảm thấy nhàm chán đến cực điểm, nhìn khách mời bốn phía chung quanh một chút. Đại đa số nữ khách mời đều mặc lễ phục váy xòe dài giống như cô, cũng có một chút gợi cảm nóng bỏng, ngay cả Tô Cửu Y nhìn mà cũng cảm thấy hâm mộ không thôi.
Cũng không biết trong những người này có bao nhiêu người đã từng cười nhạo cô, có bao nhiêu người theo Triệu Thư Nhã đứng ở cùng chiến tuyến. Cũng không biết hai người già đó sẽ đeo mặt nạ dạng gì.
Cô đứng cạnh bàn, vừa ăn đồ vừa hưởng thụ âm nhạc tuyệt vời.
"Các người nghe nói cha của Tiêu Thần định để anh ta đính hôn với đại tiểu thư nhà họ Tô chưa?" Bên cạnh cách đó không xa có mấy danh viện đeo mặt nạ bưng ly rượu, đang vây ở một chỗ bàn tán.
Tô Cửu Y bất ngờ không kịp phòng bị nghẹn một chút, vội vàng bưng ly rượu đỏ bên cạnh lên uống hai ngụm rượu đỏ đè ép hoảng sợ xuống, sau đó vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện.
Tuy rằng cô biết loại thói quen nghe lén người khác buôn dưa lê này quả thật không tốt, nhưng căn cứ cách nói "Buôn dưa lê chính là thiên tính của phụ nữ thậm chí là của đàn ông", hơn nữa người đối phương nói chính là cô, cho nên cô không có lý do gì không nghe.
"Nghe nói, dáng dấp đại tiểu thư nhà họ Tô cũng không tệ, cũng không kém hơn Tô Man Ngưng kia bao nhiêu."
"Tô Man Ngưng là một đồ nhà quê, chị cô ta khẳng định cũng không khá hơn chút nào."
"Tô Man Ngưng rõ ràng là di truyền bản chất tục tằng hơi tiền của mẹ cô ta, mặc dù nói gả cho anh Tống Trí Kha, nhưng lúc sau nhất định sẽ tách ra, tôi nghe nói anh Tống Trí Kha không có chút tình cảm nào với cô ta, hoàn toàn chính là tuân nghe theo ý nguyện ba mẹ anh ấy, là một đứa con trai hiếu thuận."
Còn anh Tống Trí Kha nữa chứ.... Tô Cửu Y nghĩ đến đủ loại vẻ mặt phúc hắc của Tống Trí Kha, quả thực là một con sói đội lốt cừu dưới lớp áo ôn nhu.
"Nhưng chị cô ta là cùng cha khác mẹ với cô ta, cho nên không có di truyền gien của mẹ kế."
"Nhưng cũng vẫn không xứng với Tiêu Thần thôi, trước tôi cũng đã nói Tiêu Thần nhất định sẽ trở nên nổi bật, đầu óc của anh ấy rất tốt, đối với kinh thương cũng có cái nhìn riêng của mình, huống chi dáng dấp còn đẹp trai như vậy."
Rất đẹp trai nhưng cũng thành tội phạm Gi*t người rồi. Tô Cửu Y bĩu môi, lại uống một ngụm rượu đỏ.
Không đúng.
Cô nhìn ly đế cao trong tay mình, đột nhiên bừng tỉnh.
Còn nhớ cô từng phát thề không dễ dàng uống rượu nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy liền phá rồi. Cô phẫn nộ để cái ly trong tay xuống, bất đắc dĩ nhún vai.
Hôm nay Tiêu Thần hẳn là cũng sẽ ở hiện trường đi, vậy thì đáng sợ rồi, anh ta sẽ không đang còn muốn Gi*t người ở ngay trước mặt Thi Ngạo Tước chứ.
"Này nhóc con, đang suy nghĩ gì?" Sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Tô Cửu Y cười quay đầu lại: "Đang suy nghĩ về cậu đó."
Thích Cảnh Nhân mặc một váy ngắn màu đỏ đến bắp đùi, đeo mặt nạ vàng óng, giẫm đôi cao gót mười phân, bộ dáng nữ lang gợi cảm nóng bỏng, hoàn toàn không ai có thể tưởng tượng được ngày hôm qua cô ấy còn dính líu vào một vụ án Gi*t người, còn là người chứng kiến duy nhất.
Thích Cảnh Nhân hạ giọng, nói ở bên tai Tô Cửu Y: "Vừa rồi tớ nhìn thấy Tiêu Thần ở gần đây."
Tô Cửu Y nhíu mày, anh ta quả nhiên tới rồi.
"Nhưng đang đùa giỡn mấy tiểu thư danh viện, năng lực phong lưu quả nhiên cùng một dạng với Tần Thiếu Bạch." Cô ấy lắc đầu thở dài nói, "Đúng rồi, cậu thật sự muốn đính hôn với anh ta à? Tpứ cũng nghe nói chuyện về hai người, ba cậu giống như đã quyết định, hơn nữa bên nhà họ Tiêu kia cũng không có ý kiến."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc