Bởi vì Hạ An An thêu dệt chuyện, làm trễ nãi Thẩm Chanh chuyển khoản, cho nên cô đành phải đi một cái ngân hàng khác.
Tôn Nham và mấy tên thủ hạ, quy củ đi theo phía sau cô.
Trận chiến này quá mức mạnh mẽ, khiến cho không ít người qua đường vây xem, chỉ trỏ bọn họ.
Thẩm Chanh cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, không kiềm được dừng bước quay đầu lại, nhìn về phía mấy người, "Làm ơn hãy tránh xa tôi đi."
Vừa dứt lời, thủ hạ liền nhanh chóng lui về phía sau, giữ vững khoảng cách ước chừng ba mét với cô.
"Xa thêm một chút."
Vì vậy, thủ hạ tiếp tục lui về phía sau, dừng lại ở nơi ngoài năm mét.
"Tiếp tục."
Thủ hạ lại lui về phía sau.
"Lập tức biến mất."
Thủ hạ: "...."
"Thiếu phu nhân, thật ra người muốn làm gì thì dặn dò một tiếng là được, bọn họ đều có thể làm thỏa đáng thay người."
Tôn Nham mở miệng, thái độ được gọi là đoan chính.
"Tôi muốn Gi*t người, bọn họ cũng có thể làm sao?" Thẩm Chanh híp mắt nhìn anh ta, giọng điệu không mang theo một chút hiền lành.
"Có thể!" Tôn Nham gần như không nghĩ nhiều, liền sảng khoái đáp lại hai chữ.
"Vậy anh để cho bọn họ chém Gi*t lẫn nhau, khi nào làm xong, lại báo cho tôi biết đến nhặt xác."
Thẩm Chanh nói đến gió thoảng mây trôi, giống như thây ngã khắp nơi trên đất mới đúng là hình ảnh cô muốn nhìn thấy nhất.
Vừa dứt lời, cô xoay người rời đi.
Bộ dáng cuồng vọng lại khinh cuồng, Tôn Nham nhìn đến mắt choáng váng.
Thủ hạ càng thêm run rẩy ra một thân mồ hôi lạnh ....
Quả nhiên là vật họp theo loài, phụ nữ mà gia bọn họ nhìn trúng, đúng thật là không tầm thường!
"Trợ lý Tôn, chúng ta còn phải đi theo thiếu phu nhân không?" Một thủ hạ có phần không chắc hỏi.
"Theo cái gì mà theo, trở về!"
Tôn Nham mang theo đám thủ hạ đang muốn rời khỏi, liền nhìn thấy một người đàn ông thật thầ phúc hậu cách đó không xa vẫy tay chạy về phía anh, còn vừa chạy vừa kêu, "Em họ! Em họ Nham! Chú chờ anh một chút...."
Nghe giọng nói mang theo mùi vị quê hương nồng đậm, Tôn Nham không chỉ nhức đầu, còn nổi giận.
Biết trốn là trốn không khỏi, anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng đứng tại chỗ chờ.
Nhưng Đại Ngưu chạy quá nhanh, không kịp thời dừng chân, chợt ᴆụng đầu vào.
Ầm!
Tôn Nham bị anh ta ᴆụng ngã lăn trên đất, té đến bốn chân chỏng vó.
Thủ hạ thấy thế, vội vàng đi lên đỡ anh từ dưới đất.
"Ây da em họ! Thật sự là xin lỗi nha, vừa rồi chạy có chút nhanh rồi..." Đại Ngưu cười ngô nghê, lấy tay gãi gãi đầu, biến đầu tóc chia ba bảy tiêu chuẩn của anh ta thành tổ chim.
Tôn Nham che иgự¢ suýt nữa bị chấn động, nhìn anh ta, đè ép lửa tán loạn trong cơ thể, "Anh họ, anh không đi làm chạy loạn khắp nơi làm gì, nơi này không thể so với nông thôn, xe người qua lại, có biết nguy hiểm lắm không."
Rõ ràng là đang dạy dỗ, nhưng anh thật sự dạy dỗ đến một loại mới cảnh giới, khiến Đại Ngưu cười càng ngu hơn, "Không có gì đâu em họ, anh thấy đèn xanh đèn đỏ rồi..."
иgự¢ Tôn Nham chấn động, suýt chút nữa phun nước bọt lên mặt anh ta.
Thủ hạ giống như là phát hiện vùng đất mới, nhìn trừng trừng Đại Ngưu từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, nhìn rồi lại nhìn.
Người này lớn lên giống như khoai lang hai lúa, đúng thật là anh họ của trợ lý Tôn sao?
"Em họ, hôm nay anh không đi làm, chú mời anh ăn một bữa cơm đi ...."
Tôn Nham: "...."
Thủ hạ: "...."
"Cứ quyết định như vậy đi! Em họ, mau lái xe của em ra, anh ngồi một chút ...."
....
Sau khi chuyển khoản thành công, Thẩm Chanh đi ra từ ngân hàng, hồn nhiên không biết có người đang giám thị cô.
Một đàn ông đội mũ lưỡi trai, bộ dáng vội vàng đi ra từ trong ngân hàng.
Sau khi xác định Thẩm Chanh đi xa, tên đàn ông đó đột nhiên tiến vào ngõ nhỏ, lấy điện thoại ra bấm.
Sau khi điện thoại tiếp thông, hắn dùng tay che miệng, cố gắng đè thấp giọng nói.
"Anh Duệ, đã tra được, người phụ nữ kia chuyển một số tiền lớn đến một tài khoản tên là Thái Toàn."
"Điều tra về anh ta, trong ba ngày, tôi muốn biết Thái Toàn là nhân vật như thế nào."
"Anh Duệ yên tâm, tôi đảm bảo trong vòng ba ngày, sẽ cho anh một đáp án hài lòng. Như vậy, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc lại với anh."
Người đàn ông nói xong, cúp điện thoại, tháo mũ lưỡi trai xuống, trên sườn mặt bên trái có một vết sẹo dao sáng loáng, dưới ánh mặt trời càng có vẻ dữ tợn hơn.
Cất mũ lại, hắn cúi đầu nhanh chóng đi ra ngõ nhỏ, bộ dáng rất không tương xứng với thành phố lộ vẻ phồn hoa khắp nơi này.
Sau khi Thẩm Chanh về nhà, cảm thấy có chút đói, muốn đi phòng bếp tìm đồ ăn.
Mở cửa tủ lạnh ra, không kiềm được nhíu mày.
Chỉ có mì tôm và bia.
Cuốn ống tay áo sơ mi lên, đưa tay lấy mì tôm ra, ném toàn bộ vào thùng rác.
Thẩm Trung Minh đúng lúc trở về từ bên ngoài vào lúc này, nhìn thấy giày ở cửa, liền quát lên, "Con gái...."
Thẩm Chanh nghe được tiếng động đi ra từ phòng bếp, tức giận liếc nhìn anh một cái, ghét bỏ nói: "Chỉ biết ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe thôi."
Thẩm Trung Minh cũng không nói tiếp, mang theo đồ vào cửa, thuận tay đóng cửa lại mới nói một câu, "Con lại ném mì tôm của cha à."
Lời nói này, giống như đã sớm dự liệu đến.
Thẩm Chanh hếch chân mày lên, "Về sau cha mua bao nhiêu thì con sẽ ném bấy nhiêu."
"Ném đi ném đi, dù sao cha biết con không có sở thích gì, cố ý mua về cho con ném." Thẩm Trung Minh làm ra một bộ dáng rộng lượng.
Thẩm Chanh im lặng: "...."
"Như thế nào? Có phải là cảm thấy rất cảm động, còn có loại xúc động rất muốn khóc ...."
Trong nháy mắt trên mặt Thẩm Chanh phủ đầy vô số hắc tuyến, "Ma bài bạc, cha không có tâm bệnh chứ"
"Cha con tốt lắm! Có thể có tâm bệnh gì?" Thẩm Trung Minh cũng không tức giận, cười tủm tỉm ngoắc tay bảo cô đến, "Con gái mau tới đây, nhìn xem cha mua cho con đồ tốt gì này ...."
"Không có tâm tình, không xem." Thẩm Chanh chính là tuyệt đối không có ý định nể mặt ông.
"Vịt quay của tiệm lão Lưu thành Bắc, con cũng không ăn sao?"
"Không có khẩu vị, không ăn."
Thẩm Chanh hờ hững đáp lại một câu, liền ngồi xuống ở trên ghế sofa.
Cô nhẹ nhàng khép mắt lại, giữa lông mày, lộ ra mệt mỏi hiếm thấy.
Nhìn thấy bộ dáng của cô, Thẩm Trung Minh mới vừa rồi còn là vẻ mặt tươi cười, trong nháy mắt nét mặt liền ảm đạm xuống.
Sáu năm, con gái của anh chống đỡ cái nhà này suốt sáu năm rồi.
Đứa bé của người khác ở cái tuổi này, sợ rằng còn đang làm nũng ăn vạ trước mặt cha mẹ.
Nhưng con gái của ông, chưa từng có qua một ngày thoải mái ngày.
Ăn nhiều đau khổ như vậy, lại chưa bao giờ phàn nàn, thậm chí chưa từng hô qua một tiếng mệt.
Trong lòng Thẩm Trung Minh chua xót dữ dội, thả đồ trong tay xuống, ông đi đến bên cạnh Thẩm Chanh ngồi xuống.
"Con gái." Giọng nói của ông hơi khàn khàn.
Thẩm Chanh đến ánh mắt cũng không nâng lên một chút, chỉ là nặng nề đáp lại, "Ừ."
"Mệt rồi?" Lúc hỏi vấn đề này, giọng nói Thẩm Trung Minh mơ hồ run rẩy một chút.
"Không mệt." Hai tràn tràn ra từ giữa hàm răng của Thẩm Chanh, vẫn là lạnh nhạt như vậy.
Thẩm Trung Minh nghe, trong lòng khó chịu không thôi, ông không nói thêm gì nữa, trong ánh mắt tràn đầy ᴆục ngầu.
Hai người phụ nữ cứ thế ngồi trên ghế sofa, trầm mặc, hồi lâu sau vẫn không nói với nhau câu nào.
Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Chanh mở mắt ra, chậm rãi phun ra một câu, "Viện trưởng, bảo chúng ta đi thành phố Giang một chuyến."
"Sao rồi? Có phải là tình huống của em trai không tốt không?" Thẩm Trung Minh đột nhiên khẩn trương lên, nói luôn miệng không thôi, giống như chưa bao giờ có bất an như vậy.
"Em trai không có chuyện gì."
"Vậy ...."
"Tình hình chuyển biến tốt hơn, có xác suất tỉnh lại rất lớn."