Chọc Giận Bảo Bối - Chương 477

Tác giả: Hề Yên

"Bạn của tôi đi ra ngoài du lịch, là Địch tiên sinh 2402 lầu trên, trước đó chúng tôi cũng không biết anh ta không có ở nhà, sau đó hỏi hàng xóm của anh ta mới biết được anh ta đang ở nước ngoài." Tần Thiếu Bạch đã hỏi chủ cho thuê nhà một chút tình huống của gia đình lầu trên.
"Vậy được, cảm ơn bằng chứng của ngài, chúng tôi sẽ lấy làm chứng cớ, cũng hy vọng ngài có thể giữ miệng như bình, chúng tôi sẽ điều tra tiến triển của vụ án."
"Vất vả cho các người rồi."
Lúc đi ra cục cảnh sát, trời mới vừa tảng sáng, Tần Thiếu Bạch đang đứng ở bên ngoài hút thuốc, trên bả vai anh khoác áo khoácâu phục, một tay chống xe, trong lười biếng mang theo vài phần hương vị chán chường.
Nghe được tiếng bước chân đi tới của cô, anh Ϧóþ tắt thuốc lá: "Đi thôi, lên trên xe ngủ một lát, chờ Tước tới đây xử lý."
Bởi vì sau khi phát hiện Triệu Nhậm đã không có hơi thở, cô thấy được văn kiện đặt trên bàn chính là kế hoạch dự án mảnh đất phía tây thành phố kia, cho nên cảnh sát cũng thông báo cho Thi Ngạo Tước, chờ anh tới đây làm điều tra.
"Tôi vẫn không nghĩ ra rốt cuộc Tiêu Thần đã chạy trốn từ khi nào." Thích Cảnh Nhân nghi hoặc.
Lúc ấy hai người bọn họ từ tòa nhà đối diện, trước sau chỉ 15 phút, có lẽ Tiêu Thần là đi xuống từ bậc thang, sau đó Tần Thiếu Bạch đi đầu bậc thang xem xét, cùng không nhìn thấy dấu vết xe rời đi.
Cảnh sát điều tra được đây là căn phòng cho thuê, chủ phòng chân chính tỏ vẻ gần đây không có cho người thuê phòng, hơn nữa còn mau chóng chạy trở về tham dự điều tra vụ án này.
Thật sự là sóng trước chưa xong, sóng sau lại tới.
Tối hôm qua Thích Cảnh Nhân dựa theo dặn dò của Tần Thiếu Bạch đi tới 2301, nhưng cửa quả thật là mở rộng như cô khai với cảnh sát, chỉ có điều cô đã đeo bao tay cầm súng lục có gắn ống hãm thanh đặt ở trong túi áo Triệu Nhậm đi.
Tần Thiếu Bạch nói đây một khẩu trong hàng hóa bọn họ đã đánh mất, bởi vì phía trên mặt có ấn ký nguồn gốc hàng hóa.
Cô cũng cần thận xem qua kế hoạch dự án trên bàn, đúng là phương án thiết kế của mảnh đất phía tây thành phố, nhìn có vẻ như là Triệu Nhậm muốn khai phá mảnh đất trống này.
Lúc cảnh sát tới hiện trường điều tra, ở trong phòng vốn không hề phát hiện vân tay nào khác ngoại trừ Triệu Nhậm.
"Lúc ấy Tiêu thần cũng không có mang bao tay, tại sao lại không có vân tay chứ?" Tần Thiếu Bạch nâng cằm lên nghi ngờ nói, "Dù là lau toàn bộ, lúc này cũng có chút không kịp."
Thi Ngạo Tước và Tô Cửu Y đi cục cảnh sát một chuyến trước, sau đó đi hiện trường xảy ra vụ án.
Lúc tới, cảnh sát vẫn đang kiểm tra cư dân vùng lân cận, hỏi thăm bọn họ có cảm thấy tối hôm qua có dị thường gì không.
Bản ghi chép giám sát cũng bị điều tra ra được, Tần Thiếu Bạch đã sai người ta xóa bỏ bản ghi chép tầng lầu đối diện.
Mà quan trọng nhất chính là, Tiêu Thần cũng xóa đi bản ghi chép camera giám sát của tòa nhà, kể cả cửa chính nơi cư xá của mình, vốn không hề có bản ghi chép cặn kẽ.
Thật giống như quản chế Ciaos lần trước, thần không biết quỷ không hay.
"Cảnh sát có biện pháp nào điều tra đoạn video giám sát bị Tiêu Thần xóa bỏ không?" Tô Cửu Y nghi ngờ hỏi.
"Không có cách nào." Tần Thiếu Bạch nói: "Bởi vì đến cả Trí Kha cũng đều không có biện pháp tra được dấu vết đoạn giám sát bị cắt bỏ kia, cũng chứng minh được, đối phương nhất định là cao thủ chúng ta không nghĩ tới ."
Tô Cửu Y gật gật đầu, sau đó nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi đánh ngáp của Thích Cảnh Nhân, sờ sờ đầu của cô ấy bày tỏ an ủi nói: "Vất vả cho cậu rồi, không tìm được cậu, tớ tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì."
"Không khổ cực." Thích Cảnh Nhân khoát khoát tay, "Điện thoại vừa hết pin, cũng chưa kịp thông báo cho cậu."
Đúng lúc đó, Thi Ngạo Tước tiếp nhận điều tra của cảnh sát xong, đi ra cửa tòa nhà.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Như thế nào?"
Thi Ngạo Tước nhíu mày: "Giống như vậy, không có đầu mối."
Thích Cảnh Nhân gật gật đầu, cau mày suy tư một chút, ngay sau đó hỏi Tô Cửu Y, "Tối hôm qua cậu nhìn thấy Tiêu Thần lúc nào."
Tô Cửu Y còn không biết hung thủ kia chính là Tiêu Thần, cho nên không rõ lắm tại sao Thích Cảnh Nhân lại hỏi như vậy, cô liếc mắt nhìn về phía Thi Ngạo Tước, nhưng sau khi tiếp xúc được tầm mắt của anh liền vội né tránh.
"Này ...." Cô giả bộ nhìn về phía mũi chân mình, "Khoảng 11 giờ."
Thích Cảnh Nhân nhíu nhíu mày, nói cách khác, Tiêu Thần đã tính toán tốt thời gian Triệu Nhậm xuất hiện, như vậy mới có thể nghênh ngang ngụy trang thành chủ phòng, gặp mặt với Triệu Nhậm.
Nói một cách khác, Tiêu Thần biết rõ hành trình của Triệu Nhậm, kể cả mua súng nơi người áo đen.
Sau đó, Thích Cảnh Nhân đơn giản nói với Tô Cửu Y và Thi Ngạo Tước một chút tình huống theo dõi tối hôm qua.
"Ý của cô là nói, rất có thể Tiêu Thần và người áo đen ở Ciaos cũng đã gặp mặt bàn bạc qua, người áo đen giả dạng làm người buôn bán súng ống đạn dược gặp mặt với Triệu Nhậm, thật ra là vì khống chế thời gian của anh ta, để Tiêu Thần có cơ hội đi tới phòng ngụy trang trang." Thi Ngạo Tước làm tổng kết chuyện này.
Tô Cửu Y có chút khó hiểu, lúc tối hôm qua rõ ràng là bộ dáng rất thoải mái, còn nói muốn mình ở cùng anh ta, chẳng lẽ anh ta cũng không tin mình sẽ đáp ứng ư?
Hay là nói anh ta đã đoán ra cô nhất định sẽ nhân cơ hội chạy trốn?
Tô Cửu Y cảm thấy đầu có chút chóng mặt, từ vừa rồi cô đã cảm thấy lòng bàn chân mình nhẹ nhàng loạng choạng, cảm giác giống như chưa giẫm tới mặt đất, thân thể cũng có chút không nghe theo sự sai bảo, tay chân không có chút sức lực nào.
"Bởi vì quan hệ đến lợi ích, cho nên chúng ta cố gắng hết mức đừng nói thật với cảnh sát bên kia, huống chi chúng ta cũng không có chứng cớ chỉ ra chỗ sai của Tiêu Thần, " Thi Ngạo Tước nói, "Nếu như bọn họ có thể điều tra ra, đó chính là không còn gì tốt hơn."
Tô Cửu Y gật gật đầu, cố nén buồn ngủ trong đầu, bộ dáng Thi Ngạo Tước trước mắt lại mơ hồ trở thành bốn năm cái, đều đang cau mày nhìn cô.
Gì nha, sao người này lại thích nhíu mày như vậy.
Rốt cuộc Tô Cửu Y không nhịn được, thẳng tắp ngã xuống đất, vào lúc cô cho rằng sắp sửa phải tiếp xúc thân mật với đất, đôi cánh tay mạnh mẽ đón lấy cô, ôm vào trong иgự¢ ấm áp.
Khi tỉnh lại, đã là giữa trưa.
Đập vào trước mắt chính là vách tường trắng noãn, cô xoa ánh mắt nhập nhèm, mới nghĩ đến chuyện mình té xỉu.
Hiện tại toàn thân cũng không dùng được một chút sức lực nào, toàn thân khó chịu giống như bị xe đè ép qua, cuống họng vừa khô vừa chát.
"Tỉnh rồi?" Thi Ngạo Tước ngồi ở một bên trước bàn ăn xem văn kiện, sau khi nghe được tiếng động của cô liền mở miệng hỏi.
Tô Cửu Y có chút mụ mị, cô mở mắt ra cẩn thận quan sát một chút, mới phát hiện đây là gian phòng của Thi Ngạo Tước.
"Sao tôi lại ở chỗ này?" Cô mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn đến mức dọa cô giật mình.
"Bác sĩ nói em bị phong hàn, phát sốt." Anh nhàn nhạt giải thích, "Đã tiêm một mũi hạ sốt, thuốc và nước trên bàn."
Nhất định là tối hôm qua ngủ ở cửa phòng trúng gió, mới có thể phát sốt.
Tô Cửu Y khó khăn nâng thân thể của mình dậy, sau khi nghe được lời của Thi Ngạo Tước thì bất lực gật đầu, thầm nghĩ nếu anh mang mình trở về, hơn nữa còn tìm bác sĩ xem bệnh cho cô, hẳn là sẽ không còn giận cô nữa.
Buổi sáng anh lại không có nói rõ muốn dẫn cô đi tìm Thích Cảnh Nhân, làm hại cô ở trên xe vẫn luôn hô to gọi nhỏ, thật sự là xấu hổ ૮ɦếƭ đi được.
Cô đỏ mặt, đưa tay muốn lấy ly nước đặt trên bàn, lúc chạm đến cái ly mới phát hiện, nước vẫn ấm, xem ra Thi Ngạo Tước đã cẩn thận giúp cô đổi nước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc