Chọc Giận Bảo Bối - Chương 476

Tác giả: Hề Yên

Sau khi kéo bức màn lại, bóng dáng Tiêu Thần từ từ biến mất, nhìn có vẻ là rời khỏi cửa sổ, hơn nữa sofa còn cách cửa sổ một đoạn khoảng cách, cho nên hoàn toàn không thấy được tình huống bên trong.
Động tác của Tiêu Thần khiến Tần Thiếu Bạch có loại dự cảm không tốt.
"Tiêu Thần biết thân phận thật của em à?" Anh trầm giọng hỏi.
"Không biết." Thích Cảnh Nhân trả lời nói, "Anh của tôi phong tỏa tất cả tin tức, người bình thường không tra được thân phận của tôi."
"Như vậy sao." Anh lôi kéo cô đi đến ban công "Em đi lầu 2301 đối diện gõ cửa, nếu có người mở cửa thì nói đi nhầm phòng, nếu như không ai mở cửa thì em gọi anh, anh chờ em ở đầu bậc thang."
Thích Cảnh Nhân im lặng cả buổi, nói: "Anh cảm thấy khả năng không ai mở cửa có lớn không...."
"Mấy dự án gần đây Tiêu Thần nói thành đều không sạch sẽ." Trên mặt Tần Thiếu Bạch lộ ra nghiêm túc hiếm có.
"Được, tôi biết rồi."
Hai người đi đến trong thang máy tầng lầu đối diện, Thích Cảnh Nhân thở một hơi thật dài nhấn xuống tầng lầu, Tần Thiếu Bạch quan sát cô, nhìn ra được cô có chút khẩn trương.
Anh cười, vươn tay sửa sang lại cổ áo cho cô một chút.
"Đợi lát nữa không cần về Ciaos, anh đưa em về nhà, đi ngủ sớm một chút, trưa mai dẫn em đi ăn cơm."
Nghe được anh là đang trấn an tâm tình của cô.
"Nếu tôi nói tôi từng hỗ trợ FBI phá án, anh tin không?" Cô nói.
"Tin." Tần Thiếu Bạch nắm lấy tay của cô, vẻ mặt thành thật nói: "Anh tin."
"Vậy thì đừng nghi ngờ tôi."
*
Buổi sáng, Tô Cửu Y là bị quản sự lay tỉnh, nhìn thấy vẻ mặt muốn lấy mạng người, ngay khoảnh khắc đó cô cho là mình đã bị Hắc Bạch vô thường mang vào địa ngục, đang bị quỷ nhỏ đòi mạng ngược đãi.
"Á!" Cô hét lên một tiếng, sau đó theo bản năng co rụt tới cửa, phía sau lưng ᴆụng mạnh vào cửa phòng vững chắc, nhưng cô không có chút cảm giác đau đớn nào.
Có thể là bởi vì người trước mắt tương đối khủng bố đi.
"Cô tỉnh rồi?" Quản sự hỏi cô.
"Ừ .... Ừ." Trong lòng Tô Cửu Y cảm thán, loại khí thế áp bách người này của bà ta, quả thật còn muốn lợi hại hơn Thi Ngạo Tước.
"Vậy thì thay quần ào làm việc." Quản sự quan sát cô, "Cô nhìn xem cô mặc cái gì đây, không biết còn tưởng rằng là đồ đồng phục của hộp đêm."
.... Bà ta thật sự đoán đúng rồi.
Tô Cửu Y không kịp khích lệ bà ta, liền hít mũi một cái, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu: "Cái kia .... Xin lỗi cháu đã để chìa khóa ở bên trong, dì có thể đưa chìa khóa dự bị cho cháu không?"
Quản sự liếc cô một cái, hỏi: "Cô sẽ không phải là ngủ trong hành lang một đêm chứ!"
Vẻ mặt Tô Cửu Y cầu xin càng không ngừng gật đầu.
" Đứa bé đáng thương." Quản sự lắc lắc đầu, "Cô đợi một lát, tôi đi lấy."
Bà ta mới vừa đi hai bước, Tô Cửu Y còn chưa kịp mừng thầm, liền nhìn thấy bà ta xoay đầu lại, đổi lại vẻ mặt nghiêm túc: "Lần sau lại để chìa khóa bên trong, cô liền đi tới trong vườn hoa ngủ, còn có thể tiết kiệm tiền điện máy điều hòa không khí."
Tô Cửu Y chỉ có thể tiếp tục gật đầu.
Sau khi lấy được chìa khóa, rốt cuộc cô cũng có thể nằm thoải mái ở trên giường, ngồi ở ngoài cửa cả đêm, hiện tại cô cảm thấy toàn thân đau nhức, đi đứng vẫn đang run lên. Đại não một mảnh trống không, cái trán nóng lên một trận, Tô Cửu Y hít mũi một cái, cảm thấy mình giống như có chút cảm mạo.
Quản sự dặn dò, bảo cô mười phút sau xuống dưới tập hợp, cô cắm sạc pin di động, sau đó khởi động máy, cùng không nhìn thấy cuộc gọi hay tin nhắn của Thích Cảnh Nhân.
Sẽ không có chuyện gì chứ?
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Tô Cửu Y vỗ vỗ mặt của mình để mình thanh tỉnh một chút, sau đó gọi điện thoại qua.
"Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau, sorry ...." Trong ống nghe lại vang lên giọng nữ máy móc.
Sao lại tắt điện thoại chứ?
Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa: "Tô Cửu Y cô ngược lại nhanh lên!"
Quản sự lại xuất hiện, cô nhíu mày, vội tìm một bộ quần áo thay, sau đó mở cửa dò hỏi quản sự: "Tước thiếu đi chưa?"
Nhất định là vẻ mặt Tô Cửu Y quá mức ngưng trọng, quản sự sửng sốt một hai giây mới nhớ tới trả lời: "Chưa."
Tô Cửu Y cũng bất chấp bà ta nói gì, hai ba bước chạy bộ đến cửa thang máy, ấn xuống tầng lầu gian phòng Thi Ngạo Tước, mặc cho quản sự ở phía sau gọi to.
Thi Ngạo Tước vừa ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy Tô Cửu Y vội vã xông về phía anh, anh liếc cô một cái, cài nút âu phục lên không nói gì.
"Cái kia ...." Tô Cửu Y thở dốc, "Ngày hôm qua không biết Cảnh Nhân bởi vì chuyện gì mà vội vàng rời đi Ciaos, tôi hoài nghi cô ấy là thấy được hung thủ nổ súng với tôi ở phòng quan sát trước đó nên đã đuổi theo, chỉ có điều tôi không dám vội vàng kết luận, hơn nữa rõ ràng tối hôm qua cô ấy còn có tin tức, nhưng vừa rồi tôi không gọi điện thoại cho cô ấy được, tôi sợ cô ấy gặp chuyện không may."
Tô Cửu Y nói một hơi xong, Thi Ngạo Tước lại không có bất kỳ phản ứng nào.
"Tốt xấu gì cô ấy cũng là vị hôn thê của anh, anh ít nhất cũng phải lo lắng một chút chứ!" Nhìn nét mặt lãnh đạm như vậy của anh, Tô Cửu Y cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, đỏ hồng mắt gầm lên.
"Đinh" cửa thang máy mở ra, mấy nữ hầu kinh ngạc nhìn tình huống bên ngoài thang máy, lúc này Tô Cửu Y đang dùng vẻ mặt tức giận nhìn Thi Ngạo Tước, mà anh lại là vẻ mặt lạnh nhạt nện bước chân dài đi vào thang máy.
Hoàn toàn không ngại hôm nay đi thang máy dùng chung.
"Tước thiếu!" Cũng chẳng quan tâm sau lưng có người bên ngoài hay không, Tô Cửu Y như là con thỏ xù lông, càng không ngừng hét to sau lưng anh, "Tước thiếu!"
Cửa thang máy khép lại, Tô Cửu Y đuổi theo xuống lầu từ cầu thang.
Thi Ngạo Tước đi đến bên cạnh xe lấy chìa khóa xe ra, mở cửa xe ngồi lên. Tô Cửu Y đứng ở ngoài xe vừa nóng vừa giận, đánh bạo đứng ở trước xe ngăn anh lại.
Thi Ngạo Tước thấy thế, chỉ là ung dung thản nhiên lên tiếng: "Lên xe."
Tô Cửu Y sửng sốt, không rõ dụng ý của anh, nhưng vẫn chạy tới mở cửa xe, ngồi trên ghế xe trước.
*
"Người ૮ɦếƭ Triệu Nhậm, nam, 32 tuổi, thời gian tử vong khoảng trời vừa rạng sáng chừng ba mươi, một phát súng ngắn bắn trúng huyệt thái dương dẫn đếnmất mạng tại chỗ." Cảnh sát ở ngay bên cạnh làm bản ghi chép, "Bởi vì súng ngắn gắn ống hãm thanh, cho nên cùng không có bất kỳ tiếng súng nào, cũng không có cư dân gần đây phát hiện."
"Thích tiểu thư, cô là vì sau khi tan ca muốn đến tìm bạn, lúc đi ngang qua tầng lầu nên thấy được cảnh này ư?" Cảnh sát đang tra hỏi người chứng kiến Thích Cảnh Nhân.
"Phải." Thích Cảnh Nhân đáp.
"Lúc ấy khi cô tiến vào, cửa mở?" Đối phương hỏi.
"Ừ," Thích Cảnh Nhân nhớ lại, "Lúc ấy khi tôi đi đến tầng lầu này, nhìn thấy cửa mở ra, tôi tưởng trong nhà bạn có trộm, đi vào mới phát hiện tìm lộn tầng, sau đó người bị hại đã nằm trên ghế sa lon, lúc ấy sofa bị máu nhiễm thành màu đỏ, tôi mới phát hiện không đúng, sau đó báo cảnh sát."
"Cô có thấy người nào chạy ra gian phòng này không?"
"Không có, chỉ có một mình tôi."
"Vậy cô tìm được bạn chưa?" Cảnh sát nhìn ánh mắt của cô, đại khái là đang phán đoán cô có nói dối hay không.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc