Chọc Giận Bảo Bối - Chương 474

Tác giả: Hề Yên

Con ma men đó không tìm được Thích Cảnh Nhân, liền lảo đảo rời đi, trong tay ông ta còn cầm một chai bia, gặp người liền nói, "Đến, cụng ly...."
"Em quả nhiên là đang sợ anh." Tiêu Thần cười tự tin.
Tô Cửu Y cứ ngồi như vậy, không nhanh không chậm hỏi: "Tiên sinh là ai?"
"Em quên rồi." Anh ta cười khúc khích, trong giọng nói mang theo vài phần ngữ điệu mờ ám, "Vậy chúng ta đi phòng bao của anh, anh nói cho em biết được không."
"Không đi." Tô Cửu Y vẫn duy trì động tác lúc đầu.
"Tại sao?" Tay của anh ta bắt đầu không thành thật, trượt lên trên từ trên cánh tay của cô, mang theo vài phần lực đạo.
"Đạo hạnh" tên lưu manh này rất sâu.
Tô Cửu Y khinh miệt nhìn anh ta một cái, đẩy tay anh ta từ trên bờ vai ra, lạnh lùng nói: "Đừng ᴆụng vào tôi."
Nụ cười trên mặt Tiêu Thần sâu hơn, chỉ có điều nụ cười đó không đạt đến đáy mắt, không có một chút nhiệt độ, khiến người ta nhìn bất giác phát lạnh trong lòng.
Anh ta đột nhiên dùng hai cánh tay bắt lấy cánh tay của cô, cưỡng chế đẩy cô từ dưới quầy bar ra, Tô Cửu Y không chống đỡ được sức lực của một người đàn ông, mặc cho anh ta túm cô ra.
Tiêu Thần nắm bờ vai của cô, nhìn xuống cô từ trên cao, nụ cười trên mặt hoàn toàn mất sạch, mang theo vài phần cảm xúc nguy hiểm.
Tô Cửu Y và Triệu Thư Nhã kháng chiến bao nhiêu năm qua, đã sớm luyện thành dáng vẻ tinh thần cường ngạnh "Thà ૮ɦếƭ chứ không chịu khuất phục", cho dù là ở dưới tình huống "Địch mạnh mẽ ta yếu", cô cũng tuyệt đối sẽ không chịu thua, không chịu nhận thất bại.
Trong lòng bàn tay nắm điện thoại di động hiện đầy mồ hôi, điện thoại đột nhiên sáng lên, cô liếc qua, phát hiện là tin nhắn hồi đáp của Thi Ngạo Tước.
.... Tôi đến, ra ngoài.
Trong nháy mắt, một dòng nước ấm chảy vào đáy lòng của cô, xóa bỏ sự bất an, sầu lo và sợ hãi của cô, cô ngẩng mặt hung hăng trừng Tiêu Thần, sau đó cố gắng ngồi thẳng lên, chỉ có như vậy mới có thể khiến Thi Ngạo Tước phát hiện cô.
Cô đẩy Tiêu Thần ra, không ngờ đúng lúc đó bàn chân tê dại không làm được gì, cả người cô liền đập lên trên quầy bar, may mắn kịp thời vịn vào, cô mới đứng vững được thân thể.
"Không trốn nữa..." Tiêu Thần tiến đến cạnh tai cô mờ ám cười nói, "Tối nay theo anh đi."
"Tránh ra!"
Tô Cửu Y nghiêng mặt, cố gắng hết mức duy trì khoảng cách xa với anh ta.
Nhưng Tiêu Thần lại coi như không thấy cử động của cô, trên mặt vẫn treo nụ cười xấu xa.
Thi Ngạo Tước ôm cánh tay đứng cách bọn họ một mét xa, vẻ mặt lạnh nhạt, không khí chung quanh giống như bị khí lạnh phát ra từ trên người anh đông cứng lại, khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
Dư quang của Tô Cửu Y liếc thấy anh, quay đầu nhìn anh hai giây, chỉ cảm thấy đầu như là nổ tung, một mảnh trống rỗng.
Tiêu Thần hiển nhiên cũng nhìn thấy Thi Ngạo Tước, tuy rằng anh ta chỉ là một vai phụ trong giới kinh doanh, nhưng loại nhân vật khét tiếng như Thi Ngạo Tước này, anh ta vẫn biết, hơn nữa cũng biết anh là ông chủ của Ciaos.
Tô Cửu Y cảm thấy mình sắp bị ánh mắt lạnh như băng của Thi Ngạo Tước nhìn đến ngạt thở, không biết tại sao, lúc này cô lại có loại cảm giác bị chống bắt kẻ thông dâm ngay tại trận.
Cuối cùng Thi Ngạo Tước cũng liếc nhìn Tiêu Thần, ánh mắt tàn bạo hung hăng đến cực điểm, giống như một cây dao găm sắc bén, có thể cắt xương róc thịt người.
Tiêu Thần nhíu mày, nhưng cũng chỉ trong giây lát, liền khôi phục bộ dáng lúc trước.
"Sao? Chẳng lẽ Ciaos không cho phép nhân viên nói yêu thương trong thời gian làm việc à?" Anh trêu ghẹo nhìn về phía Thi Ngạo Tước.
Thi Ngạo Tước mặc kệ anh ta, sải bước đi đến trước quầy bar, một phát chế trụ cổ tay Tô Cửu Y, lôi kéo cô muốn đi.
Vào lúc Thi Ngạo Tước vừa bước vào Ciaos, quản lý liền chú ý tới anh, vốn cho là anh là đến kiểm tra công việc, không ngờ anh trực tiếp đi tới quầy bar, hơn nữa Tô Cửu Y vẫn còn ở đó.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Anh ta cũng có nghe thấy chuyện của Tô Cửu Y, nhưng bọn họ cũng không thể hỏi nhiều về chuyện của ông chủ, chỉ biết sau khi cô phạm vào một lần sai liền từ chức, còn là anh ta tự tay làm thủ tục từ chức giúp cô, về phần sau đó cô đi nơi nào, vậy thì cũng không rõ ràng lắm.
"Bảo bối, đừng đi." Tiêu Thần ngăn đường đi của hai người lại, cũng không tính cứ như vậy thả Tô Cửu Y đi.
"Ai là bảo bối của anh." Tô Cửu Y cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, thoáng đưa tay ôm eo cường tráng của Thi Ngạo Tước, dựa mặt vào trên vai của anh, ý vị của cô rất rõ ràng, là đang nói cho Tiêu Thần biết quan hệ giữa cô và Thi Ngạo Tước không tầm thường.
"À, thì ra các người ...." Tiêu Thần cười, câu nói kế tiếp không có nói tiếp.
"Đúng, chính là như anh nhìn thấy." Tô Cửu Y nói.
"Quân tử không đoạt thứ tốt của người, các người đã là một đôi, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa. Hai vị đi thong thả."
Tiêu Thần chuyển dời chú ý đến nơi khác, anh ta vuốt vuốt ly rượu trên quầy bar, không chú ý hai người, giống như sự tình vừa rồi chưa từng phát sinh.
Tô Cửu Y bị Thi Ngạo Tước kéo một đường ra khỏi Ciaos, lực nắm của anh rất lớn, làm cô cảm thấy cổ tay giống như là đã bị Ϧóþ chặt đứt.
Thi Ngạo Tước mở cửa xe ném cô vào, sau đó "Ầm" một tiếng đóng cửa xe lại, tự mình ngồi xuống ghế lái, khởi động chân ga, xe rất nhanh lái ra ngoài.
Tô Cửu Y trên ghế sau có chút không biết làm sao, bởi vì cô biết, Thi Ngạo Tước tức giận, hơn nữa còn là rất nghiêm trọng.
Cô vụng trộm chạy ra nhà họ Thi, không có dựa theo thủ tục nhân viên nhà họ Thi, hơn nữa còn tạo thành phiền phức nhất định cho anh.
Phải giải thích với anh như thế nào mới tốt đây?
Tô Cửu Y ngồi quy củ ở trên ghế sau, nghiêng nghiêng mặt len lén quan sát phản ứng của Thi Ngạo Tước.
Sắc mặt anh bình tĩnh, nhếch môi mỏng, đồng tử đen nhánh mênh ௱ôЛƓ không thấy đáy, chỉ là giữa lông mày hơi nhăn lại, nhìn không ra tâm tình của anh là tốt hay xấu.
Trong xe vốn rất ít không khí, vào giờ phút này như là mang theo cảm giác hít thở không thông, ép tới Tô Cửu Y không thở nổi.
Có thể lần này anh thật sự tức giận, trước đó ở cùng anh nhiều lần như vậy, bầu không khí chưa bao giờ đè nén giống như vậy.
Tô Cửu Y nắm chặt góc áo sơ mi trên người, nhỏ giọng mở miệng: "Xin lỗi, tôi ...."
Cô vừa mở miệng, đã bị chuông điện thoại di động cắt đứt, cô lặng lẽ quan sát phản ứng Thi Ngạo Tước một chút, anh vẫn là mắt nhìn phía trước, cũng không có ý muốn để ý cô.
Cô cắn môi dưới, lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, sau đó tiếp nghe: "Alo? Cảnh Nhân, cậu không sao chứ?"
"Tớ không sao, còn cậu? Nhìn thấy Tiêu Thần không?"
"Ừ gặp được, cậu không có chuyện gì là tốt rồi, bây giờ tớ đang ở trên xe, phải về, về đến nhà sẽ gọi lại cho cậu." Nghe được Thích Cảnh Nhân không có gì cô cũng yên tâm, trước mắt còn có một núi băng cần giải quyết, về Tiêu Thần gì đó, cô mới không cần trông nom.
Sau khi cúp điện thoại, cô vụng trộm liếc nhìn Thi Ngạo Tước, mím môi nói: "Xin lỗi Tước thiếu, tôi không nên một mình ra ngoài trái với quy củ nhà họ Thi, trừ tiền lương hay là làm việc nặng, trừng phạt thế nào cũng được...."
Chỉ là đừng không để ý cô, đừng giận cô, bởi vì cô sẽ khó chịu.
Nhưng Thi Ngạo Tước vẫn là không nói gì.
Vào lúc này cách nhà họ Thi đã rất gần, trong biệt thự chỉ có đèn phòng khách vẫn sáng, nhóm nữ hầu đều đã ngủ, quản gia Tôn cũng không thấy bóng dáng.
Xe dừng ở trong vườn hoa, Thi Ngạo Tước cứ thế xuống xe, cũng không có ý muốn để ý tới Tô Cửu Y.
Tô Cửu Y cũng chỉ đành đi xuống xe theo.
Đèn đuốc trong phòng khách sáng trưng, ánh đèn màu vàng chiếu lên sàn nhà một mảnh ấm áp, đèn lưu ly cực lớn treo ở phía trên đại sảnh phát ra tia sáng sáng lạn, phủ kín cả căn phòng một màu sắc ấm áp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc