Thích Cảnh Nhân trốn ở đằng sau thùng rác âm thầm thở phào một hơi, cô lớn như vậy, lần đầu tiên nhếch nhác đến mức bởi vì theo dõi một người mà trốn ở bên cạnh thùng rác thối hoắc, nếu như nói loại chuyện này cho anh cô hoặc có lẽ là Tần Thiếu Bạch biết, sợ rằng sẽ bị cười ૮ɦếƭ.
Lại đi thêm một thời gian ngắn với người nọ, cô tỉ mỉ nhớ kỹ tuyến đường lúc đến, và những tòa nhà có tính đại biểu chung quanh.
Bây giờ đến một địa bàn hoang phế, có một mảnh rừng cây nhỏ đủ loại, chung quanh một mảnh tối đen, lá cây lắc lư theo gió phát ra tiếng vang "xào xạc".
Cô trốn ở đằng sau một đống đất, quan sát được nhất cử nhất động của người nọ.
Trên đường nhỏ đứng một người mặc áo khoác âu phục, rất cao, đại khái khoảng 1m84, bởi vì anh ta đưa lưng về phía cô, hoàn toàn không thấy rõ hình dạng và vẻ mặt, nhưng xem khí tràng và cách ăn mặc thì có lẽ là một người thương nhân.
Sau khi hai người tụ họp nói chuyện với nhau vài tiếng, bởi vì cách quá xa, không thể nghe được tiếng vang.
Người nọ giao cho người đàn ông mặc âu phục một món đồ, nhờ ánh trăng, món đồ đó phản chiếu ra ánh sáng, Thích Cảnh Nhân nhìn lại, nếu như không có đoán sai, vậy hẳn là một khẩu súng.
Tự mình buôn bán súng ống?
Nơi này không thể so với quốc gia khác, mua sắm súng ống hoặc là buôn bán súng ống là chuyện phạm pháp, nhưng có rất nhiều thương nhân vì bảo vệ tài sản của mình, vẫn sẽ mua sắm một chút súng ngắn quân dụng và súng ống đạn dược khác từ một tổ chức bí mật để phòng thân.
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi.
Sau khi người nọ giao khẩu súng cho người đàn ông mặc âu phục đó, lôi kéo vành nón, dùng dư quang liếc mắt nhìn chung quanh, sau đó tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Mà người đàn ông mặc tây trang lại vẫn đứng tại chỗ, vuốt vuốt súng trên tay, cũng không có ý muốn rời đi.
Thích Cảnh Nhân quan sát địa hình chung quanh một chút, nếu như muốn tiếp tục theo dõi người cùng tới lúc trước, phải xuyên qua con đường mòn này.
Nhưng lúc đi qua, nhất định sẽ bị người đàn ông mặc tây phục phát hiện, trước mắt cô vẫn không hiểu rõ lai lịch người đàn ông này, hơn nữa trên người mình cũng không có bất kỳ νũ кнí phòng thân nào, nếu như đi qua, nhất định sẽ bại lộ, nói không chừng còn gặp nguy hiểm.
Lúc Thích Cảnh Nhân đang suy nghĩ đối sách, sau lưng xuất hiện một người đàn ông thon dài, anh ta cầm một khẩu súng, đang lặng lẽ tiến lại gần cô, sau đó chống đỡ họng súng kia đến ngang hông của cô.
Thích Cảnh Nhân hoảng hồn, cau chặt lông mày, dư quang quan sát người đứng ở phía sau một chút, người tới mặc quần đen và giày da, nhờ ánh trăng hơi yếu, cô loáng thoáng có thể phân biệt ra chất liệu đôi giày này rất cao cấp, giá cả xa xỉ.
Cô chậm rãi tay giơ lên, giả bộ như đầu hàng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ nếu như nhanh chóng ngồi xổm xuống quét qua, quét té chân người này, có bao nhiêu tỷ lệ có thể ςướק súng tới tay.
"Muốn đoạt súng của anh? Tốc độ của em không cản nổi viên đạn." Người đàn ông tiến sát vào bên tai Thích Cảnh Nhân, hạ giọng nói.
Chỉ có điều giọng nói lành lạnh sạch sẽ này thật sự là quá quen tai rồi...
Chân mày Thích Cảnh Nhân càng nhíu chặt hơn, nắm chặt nắm tay muốn đập tới người đứng phía sau, đối phương nhạy bén cúi thân thể xuống, né tránh hoàn mỹ.
"Suỵt ...." Tần Thiếu Bạch đưa ngón trỏ ở trên bờ môi ý bảo cô nói nhỏ một chút, sau khi thu hồi súng ngắn liền rơi tầm mắt xuống trên người nơi xa.
Chỉ thấy người nọ cầm súng ngắn duỗi thẳng cánh tay, nhấn cò nổ súng về phía nơi xa, sau khi qua hai giây, từ nơi không xa rớt xuống một nhánh cây thô to.
Khẩu súng còn gắn ống hãm thanh.
Thích Cảnh Nhân hít một hơi khí lạnh, cau mày tiếp tục quan sát cử động của anh ta.
Chỉ thấy người đàn ông đó thu súng lại cất vào bên trong túi áo âu phục, sau đó đi về phía một chiếc xe BMW, sau khi lên xe liền khởi động xe.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Trốn đi." Nhìn người nọ đi về phương hướng bên này, Tần Thiếu Bạch lôi kéo cô trốn vào bụi cỏ bên cạnh.
Xe BMW gào thét đi qua, nâng cát bụi trên đường lên, Thích Cảnh Nhân nắm lỗ mũi, nhưng vẫn bị sặc đến không nhịn được ho khan vài tiếng, cũng may lúc này xe đã đi xa.
"Đi, tiếp tục đuổi theo."
Sau khi Tần Thiếu Bạch nói xong muốn lôi kéo chạy tới bên kia rừng cây, Thích Cảnh Nhân khoát khoát tay, nhỏ giọng nói: "Tôi đi đuổi theo người lúc trước, anh ta rất có thể là hung thủ nổ súng với Cửu Y."
"Đã qua năm phút đồng hồ, em không đuổi kịp, hơn nữa không biết đối phương có bao nhiêu người, quá nguy hiểm." Tần Thiếu Bạch lôi kéo cô chạy hơn 10m xa.
Trong rừng đỗ một chiếc Mercedes màu đỏ bảnh bao, màu sắc chói mắt và rừng rậm âm u ươn ướt không hợp nhau.
Thích Cảnh Nhân ghét bỏ liếc mắt nhìn xe, hạ giọng nói: "Anh lại lái nó ra ngoài, nếu như theo dõi như vậy mà người nọ cũng không phát hiện được, vậy anh ta cũng quá ngu xuẩn rồi."
Tần Thiếu Bạch không để ý lời của cô, mở cửa xe ghế lái ra ngồi xuống, sau đó dùng ánh mắt ra dấu vị trí kế bên tài xế một chút.
Thích Cảnh Nhân hiểu ý, mở cửa xe ngồi xuống.
Anh tăng nhanh tốc độ xe lái tới trước, cũng không lâu lắm liền đuổi theo chiếc BMW kia, chiếc xe kia vừa vặn vượt qua một đường núi.
"Người nọ là ai?" Thích Cảnh Nhân hỏi.
"Triệu Nhậm - tổng giám đốc tập đoàn Green, buổi tối lúc anh và Tước ăn cơm ở Hào Thái có gặp anh ta." Tần Thiếu Bạch khống chế chân ga, cố gắng hết mức duy trì khoảng cách với chiếc xe phía trước, để tránh bứt dây động rừng bị phát hiện.
"Vậy anh đi theo anh ta tới đây?"
"Ừ." Anh híp mắt trả lời, "Trước đó chúng tôi cũng từng cùng nhau ăn cơm, chỉ là mỗi lần anh ta đều sẽ uống say không còn biết gì, sau đó sai trợ lý mang trở về, hôm nay ngược lại, hành vi của anh ta quá dị thường. Không chỉ rời đi rất sớm, hơn nữa còn không dính một giọt rượu, phải biết rằng anh ta chính là quỷ rượu."
"Sau đó thì sao? Nói không chừng người ta đột nhiên tỉnh ngộ muốn kiêng rượu, chỉ dựa vào những thứ này anh liền đi theo dõi người ta?"
"Đương nhiên không phải." Anh liếc cô một cái, "Lúc anh ở toilet nghe được anh ta gọi điện thoại nói hàng gì đó, theo anh được biết tập đoàn Green chưa bao giờ làm buôn bán súng ống đạn dược, anh cho là anh ta bán chính là những vật khác, liền quyết định tới xem một chút. Hơn nữa vừa rồi không phải em gọi điện thoại cho anh bảo anh thông báo bảo an Ciaos chú ý camera giám sát ư, vì vậy liên lạc hai chuyện với nhau, liền đi theo anh ta đến nơi này."
"Nói không chừng người ta mua súng chỉ là vì phòng thân thì sao?" Thích Cảnh Nhân nói.
"Trước khi anh đã từng giao thủ với anh ta ở võ quán Taekwondo, anh ta đánh không tệ, nếu như chỉ phòng thân đơn giản, không dùng đến súng." Tần Thiếu Bạch giải thích, "Cho nên không ngoại trừ khả năng anh ta bị người khác dùng súng uy Hi*p, hoặc là có chuyện bí mật không muốn người biết."
Lúc này xe chạy nhanh ra khỏi khu núi, đi lên đường cái, chung quanh đều là ô tô, Tần Thiếu Bạch cũng không còn băn khoăn nữa, mở cách anh ta 20m xa, chỉ là không để cho kính chiếu hậu phát hiện là được rôi.
"Còn em? Tại sao theo dõi người áo đen đó?" Một tay anh chống cửa sổ xe, một tay nắm lấy tay lái.
Thích Cảnh Nhân nhìn về phía trước trả lời nói: "Không vì cái gì cả, chỉ đơn thuần cảm thấy người đó giống như là hung thủ nổ súng với Cửu Y mà thôi."
"Anh cũng có cảm giác này." Anh đồng ý, sau đó cười nghiêng đầu nhìn cô, "Không ngờ cảm giác của em cũng rất bén nhạy."
Thích Cảnh Nhân cũng nhìn anh một cái, sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó: "Đúng rồi, tôi còn phải gọi điện thoại cho Cửu Y."