"Một trăm vạn? Cô có sao?"
Hạ An An lập tức nở nụ cười, ngón tay sơn móng tay màu đỏ nhẹ nhàng chơi đùa tóc, trong mắt tràn đầy khinh miệt và châm chọc.
Thẩm Chanh bình tĩnh tự nhiên nhìn cô ta, không nhúc nhích chút nào.
Theo ý cô, người phụ nữ này chính là thiếu lòng dạ, hơn nữa còn thiếu một khoảng lớn
Còn ngại lúc trước ở hôn lễ của Lâm Tiểu Miêu chưa đủ dọa người sao?
"Ha ha, cô ngược lại nói thử xem!" Thấy Thẩm Chanh không nói gì, Hạ An An làm càng thậm tệ hơn, "Có phải của cải lại bị người cha không tiền đồ của cô lấy hết rồi? Phải dùng tiền của người đàn ông cô dựa vào để trợ cấp đúng không? Còn là một trăm vạn? Thật sự là nực cười."
Mới vừa rồi con ngươi còn là một mảnh lạnh nhạt, trong khoảnh khắc nhuộm lên chút lạnh lùng khát máu.
Bốp!
Âm thanh vang lên, tới đột ngột lại mãnh liệt.
Hạ An An ăn một cái tát.
Nhân viên và khách hàng trong ngân hàng sau khi nghe tiếng động này, gần như cùng một lúc liền đồng loạt nhìn về phía Hạ An An.
Chỉ thấy mặt cô ta đỏ tới mang tai, lấy tay che mặt bị đánh lại, nổi trận lôi đình: "Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Cha của cô chính là không tiền đồ ...."
Bốp!
Một cái tát nặng nề, bức cho lời của Hạ An An trở về.
"Tôi nói đúng sự thật, cha của cô không làm việc đàng hoàng, chỉ biết cá độ ...."
Bốp!
Bàn tay mang theo thịnh nộ, giống như là con dao găm, có thể cường ngạnh khoét xuống một miếng thịt.
"Thẩm Chanh! Cô đừng quá mức ...."
Chữ nữa còn chưa ra khỏi miệng, Hạ An An lại bị tát thêm một bạt tai.
"Cô ...."
Thẩm Chanh đưa tay, lại quăng một cái tát qua.
Liên tục bốn bạt tai, mặt Hạ An An đã sưng đến giống như cái bánh bao, làn da vốn trắng nõn bị tát nổi lên mấy vệt đỏ, máu chảy ra từ bên trong.
Giờ phút này cô ta, có thể nói là hoàn toàn thay đổi.
"Thử nói lời nói vừa rồi lại một lần nữa xem."
Giọng nói Thẩm Chanh rõ ràng rất nhẹ rất nhẹ, lại ép mọi người chung quanh đến mức không thở nổi.
Giống như là cảm nhận được sát khí nồng đậm từ trong ánh mắt của cô.
Bị đánh trước mặt mọi người, mặt Hạ An An đỏ tới mang tai, cô ta thẹn quá hóa giận trực tiếp nhào về phía Thẩm Chanh....
Nhưng đúng lúc đó, Tôn Nham mang theo hơn mười một người áo đen, đột nhiên xông vào từ bên ngoài.
Hạ An An còn chưa kịp chạm vào bất kỳ chỗ nào trên người Thẩm Chanh, đã bị một cước quét ngang trên mặt đất.
Cô ta ngã đến mắt nổ đom đóm, nhịn không được đau đớn hô một tiếng, "Á ...."
Hai người áo đen mạnh mẽ khống chế được hai tay của cô, hoàn toàn không để cho cô ta cơ hội đứng lên.
"Các người, các ngươi là ai .... Thả tôi ra ...."
Giọng nói Hạ An An ức chế không được, run rẩy không ngừng, cô ta bị đè xuống đất, cảm giác xương cũng sắp vỡ rồi.
Tôn Nham chỉ là mặt không cảm xúc gì nhìn cô ta một cái, liền chuyển tầm mắt qua trên người Thẩm Chanh, "Thiếu phu nhân, xử trí đồ bỏ đi này như thế nào."
Không sai, anh dùng ba chữ đồ bỏ đi để hình dung Hạ An An.
"Đồ bỏ đi? Đương nhiên là phải ném vào trong thùng rác." Nếu Thẩm Chanh điên cuồng, thì dù ở dưới cái nhìn soi mói của mấy chục người trong ngoài ngân hàng, cô cũng bình tĩnh đến kỳ quái.
Tôn Nham đáp lại một tiếng đúng quay đầu căn dặn người áo đen, "Ném ra đi, nhét vào thùng rác không thể thu hồi, để cô ta nhớ kỹ kết cục đắc tội thiếu phu nhân của chúng ta."
"Cô .... Các người ...."
Hai mắt Hạ An An trống rỗng, như là mất hồn mất vía, hoàn toàn chưa kịp nói một câu đầy đủ, đã bị người kéo ra ngoài.
Theo một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên, cô ta bị nhét vào thùng rác bên ngoài ngân hàng.
Thời gian giống như dừng vào giờ khắc này, mọi người trong ngân hàng, tất cả đều là vẻ mặt không thể tin được nhìn một màn bên ngoài, kinh ngạc đến ngây người.
Ở dưới sự vây quanh của hơn mười người áo đen, Thẩm Chanh đi ra ngân hàng.
Áo sơ mi, quần soóc, giày đế bằng, rõ ràng là cách mặc vô cùng tầm thường, nhưng trong nháy mắt lại làm cho hào quang của cô bắn ra bốn phía.
Không biết bao nhiêu người, đều nhịn không được nhìn nhiều cô thêm vài lần.
"Aizz, cô gái nhỏ vừa rồi sợ là đã bị cô ấy đánh thảm rồi, còn bị người của cô ấy cứng ngắc nhét vào thùng rác, cái này cũng quá tàn nhẫn rồi..."
Thẩm Chanh vừa mới rời đi, trong ngân hàng liền nổ tung.
"Nếu tôi nói thì cô ta đúng là đáng đời, các người không thấy được vừa rồi cô ta thật xứng với sắc mặt cay nghiệt, ỷ vào mình là khách VIP rất lớn, chen ngang còn chen đến như là chuyện đương nhiên!"
"Người ta là VIP, vốn là có thể miễn xếp hàng mà, không có gì không đúng cả?"
"Mấu chốt là cô ta chen ngang, chen ngang và xếp hàng là một khái niệm sao? Nếu anh gặp phải chuyện này, còn không sắp tức điên à..."
"Cũng không biết nhân vật hung ác kia có lai lịch thế nào? Nhìn trận chiến, giống như hậu đài phía sau rất cường đại nha ...."
Mọi người anh một lời tôi một câu, có không đáng thay Hạ An An, cũng có bất bình thay Thẩm Chanh, còn có buôn dưa lê với thân phận của hai người, tóm lại hiện trường muốn có bao nhiêu hỗn loạn thì có bấy nhiêu hỗn loạn.
Cũng không biết qua bao lâu, Hà Duệ mới lái xe vội vàng đuổi tới hiện trường.
Khi anh ta và mấy tên thủ hạ hợp sức cứu Hạ An An ra khỏi thùng rác, Hạ An An cũng đã bởi vì bị cảm nắng mà ngất đi.
Ôm cô ta lên xe, Hà Duệ không ngừng một phút nào liền lái đến bệnh viện.
Nhưng khiến cho anh ta không ngờ chính là, chạy một lượt suốt 32 bệnh viện lớn quy mô ở thành Đô, lại không có một nơi nào chịu thu nhận Hạ An An.
Cuối cùng bị ép buộc đến bất đắc dĩ, Hà Duệ chỉ có thể tìm phòng khám bệnh tư nhân, để bác sĩ truyền nước biển cho Hạ An An.
Hạ An An tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, như là mất hồn mất vía trốn ở trong иgự¢ Hà Duệ run cầm cập.
Hà Duệ vốn định trách cứ cô ta làm việc quá lỗ mãng, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của cô ta thì không kiềm được mềm lòng, vỗ nhẹ lưng của cô ta trấn an nói: "Đừng sợ, không có gì rồi."
Hạ An An thấp thỏm lo âu co rụt thân thể lại, không có sinh ra một chút phản ứng với lời nói của anh, trong ánh mắt vẫn là một mảnh trống rỗng.
Có thể cho tới bây giờ cô ta đều chưa từng nghĩ, mình sẽ có một ngày bị người dùng cách này chà đạp, nhục nhã.
Nếu biết, có lẽ cũng sẽ không đối nghịch với Thẩm Chanh khắp nơi.
Ban đầu lúc học cấp ba, Hạ An An cũng thích ganh đua so sánh với người ta, cũng mặc kệ là hình dạng dáng người hay là khí chất, Thẩm Chanh đều có thể tùy tùy tiện tiện bỏ rơi cô ta tám con phố.
Vì vậy Hạ An An vẫn có lòng oán hận với cô, không phục cũng không chịu thua, lúc nào cũng nghĩ đến nên dùng cách như thế nào để hòa nhau một ván.
Hôm nay vào xã hội, Dụς ∀ọηg muốn giẫm Thẩm Chanh ở dưới chân của cô ta liền càng thêm mãnh liệt, lại thật không ngờ vì vậy mà tạo thành hậu quả như thế.
Vốn cô ta luôn lấy làm kiêu ngạo về nhuệ khí và tư chất trên người mình, vào hôm nay, chỉ sợ đã hoàn toàn bị áp chế rồi.
....
Cũng cùng thời gian đó, Thi Vực ở nước ngoài xa xôi nhận được điện thoại của Tôn Nham.
Trong điện thoại, Tôn Nham hồi báo với anh chuyện phát sinh ở ngân hàng vào hôm nay.
Sau khi nghe xong, Thi Vực giơ khóe môi đẹp mắt lên.
Đốt ngón tay rõ ràng đưa xì gà vào trong miệng, hít sâu một hơi ....
"Làm rất tuyệt."
Trong giọng nói quyến rũ, toàn là khí phách và liều lĩnh.
Tôn Nham ở đầu kia điện thoại, cảm xúc kích động đến khó có thể khắc chế, "Ông chủ, đây là lần đầu tiên ngài khen tôi!"
Khen anh ta? Miệng Thi Vực chứa nụ cười nhạt, nheo con ngươi nguy hiểm lại.
"Chú nghĩ quá nhiều rồi."
Tút.... Tút tút.... -
Điện thoại cứ như vậy vô tình bị chặt đứt, ngoại trừ sụp đổ, cũng không tìm được chữ phù hợp để hình dung tâm trạng vào giây phút này của Tôn Nham.