Chọc Giận Bảo Bối - Chương 463

Tác giả: Hề Yên

Yên lặng nhìn phần món ăn trẻ em trên bàn trước mặt mình, vẻ mặt Tô Cửu Y hắc tuyến: "...."
Thi Ngạo Tước ngược lại vẻ mặt bình tĩnh nhàn nhã, vuốt vuốt con 乃úp bê tặng kèm trong phần ăn trẻ em.
"Tôi nói." Tô Cửu Y chỉ một Hamburger trước mặt, hỏi một vấn đề đặc biệt ngu xuẩn, "Đây là cho trẻ con ăn đúng không?"
Thi Ngạo Tước bình tĩnh ừ một tiếng.
Tô Cửu Y: "...."
Đúng lúc đó, đột nhiên có một bé trai ló đầu ra từ bàn bên cạnh, đôi mắt nước tròn xoe nhìn chằm chằm 乃úp bê trong tay Thi Ngạo Tước.
"Anh có thể cho em cái này không?" Bé duỗi bàn tay nhỏ bé thịt đô đô ra, chỉ vào con 乃úp bê nhỏ trong tay Thi Ngạo Tước.
Tô Cửu Y đoạt mở miệng nói trước Thi Ngạo Tước: "Bạn nhỏ, con 乃úp bê này là thứ anh trai thích nhất, vẫn là chị tặng cho em một cái hamburger nhé."
Nói xong, cô đưa hamburger trong khay ăn cho bé trai.
Vẻ mặt bé trai thất vọng gặm gặm ngón tay, nhưng vẫn gật đầu, cầm Hamburger chạy qua một bên.
Tô Cửu Y quay đầu liếc qua Thi Ngạo Tước, sắc mặt của anh quả nhiên có chút âm trầm.
Bỗng chốc nhịn không được, cô bật cười.
Mặt Thi Ngạo Tước đen đi một tầng
"Xin lỗi xin lỗi." Tô Cửu Y cười giải thích nói: "Tôi thấy người bạn nhỏ thật là đáng yêu."
Thi Ngạo Tước khẽ nhíu mày, vẻ mặt ôn giận.
"Thật sự tức giận rồi..." Mỗi lần Tô Cửu Y nhìn thấy bộ dáng này của anh, lưng đều sẽ phát lạnh một trận, vì vậy chủ động thừa nhận sai lầm với anh, "Tước thiếu, tôi sai rồi!"
Thi Ngạo Tước nghe tiếng, lông mày nhíu lại giãn ra, anh nhìn cô, đưa con 乃úp bê trong tay đến trước mặt cô, sau đó không nhanh không chậm mở miệng: "Sinh nhật vui vẻ."
Sinh nhật vui vẻ.
Còn nhớ lúc mình còn rất nhỏ, nhà họ Tô vẫn là ở trong một khu chung cư ba phòng ngủ một phòng khách, không có biệt thự sang trọng bây giờ, Tô Trấn Hùng cũng không có dã tâm kiếm càng nhiều tiền lợi nhuận cho công ty hơn.
Cô hoàn toàn nhớ rõ mỗi lần sinh nhật, mẹ đều sẽ xuống bếp làm rất nhiều món cô thích ăn, mà ba lúc nào cũng xã giao bên ngoài đều sẽ xách bánh ngọt về nhà.
Đã nhiều năm như vậy, cô đã sớm quên nguyện vọng ban đầu là cái gì, chỉ biết đó là ngày mình mong đợi nhất trong một năm, cô giống như một công chúa hạnh phúc.
Giấc mộng xa hoa như vậy, hiện tại sớm đã không tồn tại nữa, mà cô cũng không có sinh nhật rất nhiều năm rồi, ngày này đối với cô mà nói, dường như trở thành một vết sẹo không muốn ᴆụng vào.
Chỉ là không ngờ Thi Ngạo Tước lại biết sinh nhật của cô, hơn nữa còn cố ý mang cô đi đến nơi đầy khí trẻ con mừng sinh nhật.
Cô nhìn anh, hỏi: "Sao anh biết?"
"Ngày đó nhìn tư liệu nhân viên của em." Anh nâng cằm lên nói.
Cầm lấy con 乃úp bê nhỏ, Tô Cửu Y cảm thấy mũi có chút chua xót, trong lòng giống như có đồ vật gì đó sụp đổ, trở nên mềm mại.
"Cảm ơn." Ngoại trừ hai chữ này, cô không tìm được ngôn ngữ khác để hình dung cảm nhận trong lòng mình.
Hẳn anh biết mình từ nhỏ chưa từng có qua mấy lần sinh nhật, cho nên mới gọi một phần món ăn trẻ con cho mình đi, không ngờ một người đàn ông lạnh lùng như vậy, còn có một mặt cẩn thận này.
Đàn ông như vậy, sẽ làm rất nhiều phụ nữ điên cuồng.
*
Khi Tô Trấn Hùng về đến nhà, bên cạnh bàn ăn chỉ có một mình Triệu Thư Nhã đang đợi ông, ông giao cho áo khoác âu phục nữ hầu, sau đó nhìn về phía Triệu Thư Nhã: "Man Ngưng đâu?"
Triệu Thư Nhã rất là cao hứng nói: "Sáng sớm liền đi theo Trí Kha ra ngoài, hiện tại còn chưa có trở lại."
Tô Trấn Hùng vừa nghe như vậy, cười vui vẻ: "Xem ra hai đứa nhỏ nói chuyện rất tốt, trước đó thấy hai người bọn chúng đều không nói gì, còn tưởng rằng mối hôn sự này sẽ ủy khuất đứa nhỏ."
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Sao có thể, Man Ngưng nhà chúng ta khôn ngoan hiểu chuyện, nhà họ Tống rất thích, hơn nữa từ ánh mắt Trí Kha nhìn Man Ngưng cũng có thể nhìn ra, để hai đứa nhỏ chung ᴆụng nhiều một chút, như vậy tình cảm sẽ sâu thôi."
"Mong là có thể giống như chúng ta hy vọng phát triển thật tốt." Tô Trấn Hùng ngồi ở trên chủ tọa cầm đũa lên, "Em đoán hôm nay anh gặp ai?"
"Ai?" Triệu Thư Nhã gắp thức ăn giúp ông ta.
"Thi Ngạo Tước."
Ánh mắt Triệu Thư Nhã sáng lên: "Có thể nói thành hợp tác không?"
Tô Trấn Hùng lộ ra một nụ cười giảo hoạt: "Có Tống Trí Kha hỗ trợ giới thiệu, có khoảng tám phần."
Triệu Thư Nhã vui vẻ: "Em thấy được, như vậy sau này vẫn còn có rất nhiều cơ hội hợp tác."
"Nhưng, nhà họ Thi cũng không phải dễ đối phó như vậy." Tô Trấn Hùng thở dài, "Thi Ngạo Tước tuổi còn trẻ có thể gánh nổi trách nhiệm này, sau lưng khẳng định có rất nhiều giao dịch ngầm, chỉ là chúng ta không tra được."
"Hơn nữa nhà họ Tần cũng là, có thể quyền thế ngang nhau trong giới kinh doanh với nhà họ Thi, cũng chỉ có nhà họ Tần thôi."
Triệu Thư Nhã tới gần ông ta nhỏ giọng nói: "Nếu chúng ta có thể bắt được chứng cớ gì đó, chẳng phải có thể đánh sụp hai nhà bọn họ, đến lúc đó chúng ta còn có thể nhờ hợp tác vớt vát một số lớn."
"Em nghĩ thật đơn giản, đây chính là liên quan đến chuyện mệnh cả nhà chúng ta, loại thương nhân động dao động thương như Thi Ngạo Tước này, chúng ta vẫn là ít trêu chọc thì tốt hơn."
"Vậy lúc anh nói chuyện hợp tác cũng không cần quá thấp giọng." Bộ dạng Triệu Thư Nhã có chút hung hăng, "Dù sao chúng tôi vẫn là trưởng bối."
"Cậu ta cũng không xem em thành vai vế trưởng bối, hôm nay giọng điệu nói chuyện rất chọc người, ngày mai anh và Tống Trí Kha cùng tìm cậu ta đi đánh golf, chỉ sợ hợp tác này cũng không chạy được rồi."
Nhưng Tô Trấn Hùng ngàn tính vạn tính cũng không có tính đến, một câu của Tô Cửu Y - con gái mình, lại khiến cho ông ta tổn thất mười mấy triệu lợi nhuận.
*
Đêm, sâu.
Tô Cửu Y xách túi xách tản bộ ở bên ngoài với Thi Ngạo Tước, gió nhẹ lay động cây ngô đồng trên đường phố phát ra tiếng vang xào xạc, ánh trăng lành lạnh rải trên mặt đất, như là phủ một lớp lụa mỏng trong suốt.
Ở trong KFC, cô vẫn ăn xong phần thức ăn trẻ em đó, cuối cùng Thi Ngạo Tước sai người ta đưa tới một bánh sinh nhật, còn giúp cô đốt nến bánh sinh nhật, cắm đèn cầy ước nguyện cùng cô.
Hết thảy tất cả, đều làm cho dưới đáy lòng Tô Cửu Y rất cảm ơn người đàn ông đã nghĩ cho cô này.
Cô cũng không dám hỏi anh về chuyện hải sản hôm qua nữa, sợ anh sẽ thêm nghĩ, cuối cùng lại dẫn đến ngượng ngùng gì đó.
Nhưng chuyện hôm nay cũng khiến cô có loại xúc động muốn ôm anh.
Trong thế giới của cô u ám quá lâu, đạo ánh sáng Thi Ngạo Tước lạnh như băng nhưng ấm áp này chiếu vào, khiến lòng của cô trở nên không chỗ yên tĩnh.
"Hôm nay thời thiết thật tốt." Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, rất nhiều ngôi sao phủ kín cả màn vải màu đen đậm, phát ra chấm sáng lóa mắt, "Đã lâu không có thoải mái nhìn những vì sao như vậy rồi."
"Đã lâu là bao lâu."
"Đại khái hai mươi năm đi." Cô cười, mang theo bi thương khó hiểu, giống như vách tường bị hơi nước thấm vào quanh năm, dù là bê tông cốt thép không thể phá vỡ, mỗi khi mưa to buông xuống, sờ lên cũng vẫn là một mảnh vết nước.
Thi Ngạo Tước lặng im không nói.
"Anh nói mẹ tôi có thể đang ở trên trời nhìn tôi không?" Cô ngửa đầu tìm kiếm, "Không phải có người nói, mọi người khi ૮ɦếƭ sẽ biến thành những vì sao ư? Sau đó nhìn người mình thương yêu dưới mặt đất, yên lặng bảo hộ người đó."
Gió nhẹ nhàng khẽ quét qua tóc Tô Cửu Y, mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người cô thổi vào đáy lòng Thi Ngạo Tước.
"Nhất định sẽ." Anh nhìn cô, biểu cảm trên mặt ôn nhu lại yêu thương cưng chìu.
Tô Cửu Y khẽ gật đầu, cũng thì thào nói: "Sẽ...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc