Thi Ngạo Tước biết ông ta chỉ đang dùng đến liên quan, nhưng lần này anh ngược lại thật sự muốn nhìn một chút năng lực của Tô Trấn Hùng, nên liền đáp ứng.
Sau khi Tô Trấn Hùng đi, Thi Ngạo Tước gọi điện thoại cho Tống Trí Kha, trong giọng nói toàn là ý vị giễu cợt: "Cha vợ chú thật là có năng lực, dùng chú tới dọa tôi."
Lúc này Tống Trí Kha đang ở bên ngoài xem phim với Tô Man Ngưng, nghe được lời của anh cười ha ha, nói: "Vẫn là xin Tước thiếu bán cho em trai như tôi chút mặt mũi."
"Thật sự đủ rồi." Anh xoa xoa mi tâm.
"Bây giờ tôi đang ở bên ngoài, chuyện này chờ buổi tối tôi trở về lại nói cho anh." Tống Trí Kha nói vài câu liền vội vàng cúp máy.
Lúc này, Tống Trí Kha và Tô Man Ngưng đang đứng ở trong đại sảnh rạp chiếu phim, Tô Man Ngưng bưng Popcorn ở bên cạnh anh, nhìn anh cười lắc đầu cúp điện thoại, có chút tò mò người gọi điện thoại tới là ai, vừa rồi loáng thoáng nghe thấy anh gọi đối phương là "Tước thiếu"....
Là Thi Ngạo Tước sao? Là người đàn ông đi với chị trên bữa tiệc hôm qua à?
Thấy nét mặt Tô Man Ngưng hết sức tò mò nhưng lại không dám hỏi, Tống Trí Kha cười khẽ một tiếng, sau đó nói: "Là Thi Ngạo Tước."
Quả nhiên là anh ta.
"Cái kia ...." Cô đột nhiên lại nghĩ đến tối hôm qua trông thấy Thi Ngạo Tước đưa Tô Cửu Y về nhà, do dự một chút vẫn hỏi nói, "Anh ta và chị của tôi có quan hệ gì với nhau?"
"Tôi cũng không rõ lắm." Tống Trí Kha ậm ờ trả lời, sợ Tô Man Ngưng không tin lại thêm một câu, "Tính tình anh ta quá lạnh nhạt, không ưa thích nói với người khác chuyện của mình.
Những lời này cũng là sự thật, nếu như không phải để đám người Tống Trí Kha và Tần Thiếu Bạch vội điều tra vụ án bắn tỉa đó, anh ta còn lâu mới sẽ nói cho bọn anh biết chuyện đã xảy ra với Tô Cửu Y.
Thật ra mờ ám nhỏ giữa hai người bọn họ, những người này đều nhìn ở trong mắt, quen biết bao nhiêu năm qua cuối cùng Tần Thiếu Bạch cũng nắm bắt được nhược điểm của Thi Ngạo Tước. Mấy ngày nay thường dùng Tô Cửu Y tới nhạo báng anh, chỉ là trong đó liên lụy đến quá nhiều quan hệ lợi hại, anh chỉ có thể giữ yên lặng không nói.
"Xem phim này được không? Có muốn đổi vé không?" Tống Trí Kha giơ tay lên, ra dấu vé xem phim trong tay mình một chút.
Anh thật ra cũng không có hứng thú với chuyện này, nhưng có lẽ Tô Man Ngưng là muốn thuận theo ý thích của anh, mới mua cái này, anh cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể ra mua vé.
Nhưng trước khi xem, anh cảm thấy vẫn cần thiết trưng cầu ý kiến đối phương một chút.
Gần đây mẹ Tống thấy Tống Trí Kha ở nhà không phải chơi game thì chính là ngủ, rõ ràng là rất rãnh rỗi, công ty của anh không cần anh trông nom cũng có thể vận hành, cho nên liền ép anh gọi điện thoại cho Tô Man Ngưng, bảo anh hẹn cô đi xem phim.
Từ lúc trung học Tống Trí Kha đã có bó lớn người theo đuổi, nhưng khi đó anh có lòng dạ muốn làm ra thành tích ở ngành sản xuất phần mềm, đương nhiên không có thời gian nói yêu thương, sau khi đến đại học lại bắt đầu vội vàng sáng lập công ty, tuy rằng dùng một năm liền phát triển không ngừng xí nghiệp mình kiến lập và quản lý, nhưng anh lại rất thích chơi trò chơi.
Phần lớn người thích chơi game đều không có bạn gái, anh cứ như vậy duy trì trong danh sách người đàn ông hoàng kim độc thân, khiến những cô gái thầm mến anh đau lòng không thôi.
Vì vậy mẹ Tống vừa nói bảo anh hẹn Tô Man Ngưng đi xem phim, anh hận không thể lập tức tìm sông nhảy đi xuống để an ủi liệt tổ liệt tông linh thiêng trên trời của nhà họ Tống.
Lệnh mẹ khó vi phạm, cũng may Tô Man Ngưng không khó dỗ dành giống như loại thiên kim nhà giàu nũng nịu.
"Có thể." Tô Man Ngưng cười nói, "Xem phim loại võ thuật này ở rạp chiếu phim tương đối kích thích?"
"Đúng vậy." Tống Trí Kha gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Khi Thi Ngạo Tước về đến nhà, Tô Cửu Y đang tưới nước ở trong vườn hoa, ngày nghỉ qua đi, nữ hầu khác cũng lục tục trở về trình diện, chỉ là hiện tại cũng ngốc ở trong phòng chờ ngày mai mới làm việc.
Tô Cửu Y đã tưới hoa đến có chút nhàm chán, có chút bần thần, hoàn toàn không để ý sau lưng Thi Ngạo Tước đang đi tới gần.
"Hoa cũng bị ૮ɦếƭ đuối rồi."
Giọng nói lành lạnh đột nhiên vang lên, Tô Cửu Y sợ tới mức ném thùng tưới nưới ra thật xa, suýt chút nữa ngã ngồi vào trong bồn hoa.
"Tước thiếu, sao anh lại xuất quỷ nhập thần như vậy?" Cô che khoang иgự¢ trái lại, càng không ngừng thở hổn hển, thật sự là bị dọa không nhẹ.
"Thấy một mình em ở trong này thừ người, liền tới xem một chút." Thi Ngạo Tước chau chau mày, "Hôm nay ba em tới tìm tôi nói chuyện hợp tác."
Nghe được anh nhắc tới Tô Trấn Hùng, Tô Cửu Y sửng sốt, sau đó nói: "Ông ta tìm anh nói chuyện hợp tác? Sau đó thì sao? Anh đồng ý hợp tác với ông ta ư?"
"Tạm thời vẫn chưa có." Anh nói, "Bất quá ông ta bảo Tống Trí Kha đảm đương thuyết khách."
"Không nên không nên." Tô Cửu Y liền vội mở miệng: "Anh không thể hợp tác với ông ta!"
"Tại sao?" Anh nhìn trên mũi tinh sảo của cô phủ kín tầng mồ hôi mịn, sáng lấp lánh giống như là chu sa trên bờ cát, anh vươn tay ra nhẹ nhàng lau cho cô.
Đầu óc Tô Cửu Y vẫn đang vận chuyển rất nhanh muốn tìm lý do, cùng không có để ý đến động tác thân mật này của anh.
"Bởi vì .... anh lợi hại như vậy, vốn không cần bạn hợp tác mà." Cô nói bậy lý do.
"À thật sao?" Anh cười, mày rậm giãn ra.
Trong khoảng thời gian quen biết Thi Ngạo Tước, anh rất ít cười, càng là lần đầu tiên cười hoàn toàn như vậy, nhìn có vẻ ôn hòa lại thân thiết, như gió xuân trong tháng ba.
"Đúng ... Đúng vậy đó." Tô Cửu Y hơi mất tự nhiên cúi đầu xuống.
Tài lực nhà họ Tô cách nhà họ Thi rất xa, không ngờ sau khi Tô Trấn Hùng trèo lên nhà họ Tống , còn lộ liễu vươn tay đến chỗ Thi Ngạo Tước.
Lão cáo già này!
"Ăn cơm chưa? Cùng đi ra ăn đi." Thi Ngạo Tước ngẩng đầu lên liếc nhìn trời chạng vạng tối, vầng trăng sáng đã loáng thoáng xuất hiện ở phương đông, phương tây càng thêm chiếu rọi một mảnh lớn ráng đỏ sáng lóa.
Tô Cửu Y nhìn anh, có phần ngạc nhiên không hiểu.
"Coi như hồi báo ngày hôm qua chăm sóc tôi."
".... Được."
Đây là lần thứ hai Tô Cửu Y đi ra ngoài một mình với Thi Ngạo Tước, cô mặc quần áo cầm về từ nhà họ Tô vào hôm nay, sau đó xõa tóc dài, tận lực trang điểm trang nhã một chút.
Cô nhiều khi đều là mặt mộc không trang điểm, bởi vì cũng không phải rất thích những chai chai lọ lọ mỹ phẩm kia, luôn cảm thấy quá mức phiền toái.
Chỉ là cô hoàn toàn không ngờ, Thi Ngạo Tước ѕєχ lái xe mang cô đến .... KFC.
Tô Cửu Y không nhịn được nghĩ, rốt cuộc nhà họ Thi tại đại nghiệp đại có phải là sự thật hay không, tại sao mời con gái ăn cơm, một lần ăn mỳ một lần lại ăn KFC, chẳng lẽ cô nhìn có vẻ không có một chút khí chất đoan trang danh viện ư?
Ngay khoảnh khắc Thi Ngạo Tước rảo chân dài bước tiến lên KFC kéo đẩy cửa, nhân viên phục vụ nói xong "Hoan nghênh quang lâm" liền ngẩn người, sau đó những khách đang vội vàng gọi món ăn cũng dừng lại, lần lượt nhìn người đàn ông khí thế mạnh mẽ hoàn toàn không hợp với không khí nơi này.
Giống như mỗi một chỗ anh đi tới, đều sẽ trở thành tiêu điểm.
Anh đi đến trước quầy, sau đó hỏi Tô Cửu Y vùi mặt thật thấp bên cạnh: "Ăn cái gì?"
Chỉ khi Tô Cửu Y mua thức ăn ở tiệm bên ngoài mới có thể nghĩ đến KFC, tuy rằng trước đây cũng từng làm việc ở KFC, nhưng cô làm đưa thức ăn cho người ta, cho tới bây giờ đều không nhớ rõ tên cơm bên trong.
"Đều được." Cô hồi đáp.