Trong nháy mắt bầu không khí trong phòng cũng khẩn trương lên, cô nắm điện thoại thật chặt, nghe tiếng vang"Tích tích" bên trong, chậm chạp không có người tiếp nghe điện thoại.
"Nhanh tiếp đi!" Cô gấp đến dậm chân, sợ thời gian quá muộn anh sẽ ngủ, nói như vậy cô chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình.
Bởi vì chính mình tham ngủ, không thể sớm đưa hoa quả cho Thi Ngạo Tước một chút, cũng không thể sớm phát hiện anh dị thường, thế cho nên không thể nhanh chóng thông báo bác sĩ, cuối cùng dẫn đến ....
Cô không dám nghĩ tiếp, nước mắt theo gương mặt chảy xuống "tách tách".
Tầm mắt Thi Ngạo Tước rất mơ hồ, anh trợn tròn mắt nhìn Tô Cửu Y cách đó không xa, giữa hư hư thật thật, anh nhìn thấy bộ dáng của cô rất gấp gáp, trên mặt còn mang theo mấy ánh nước.
Cô .... khóc ư?
Anh hoàn toàn hiểu rõ sáng ngày hôm sau bọn họ gặp nhau, anh dùng ngôn ngữ làm nhục cô, anh thấy rõ ràng, lúc ấy rõ ràng nước mắt của cô đã chứa đầy hốc mắt, nhưng cô bắt buộc ép chúng trở về, lại đổi lại ra vẻ cứng đầu.
Sau đó lại khóc, nhưng đều là vì nguyên nhân khác.
Không ngờ, thì ra cô cũng chảy nước mắt vì anh.
Thi Ngạo Tước nghĩ đến cô có thể hiểu lầm bệnh tình bây giờ của anh, cho nên mới phải vội vã gấp gáp như vậy, anh mãnh liệt ho khan một trận, nghĩ muốn giải thích với cô một chút tình huống hiện tại, nhưng đầu thật sự là vô cùng choáng váng, ngay cả ánh đèn màu trắng trên nóc nhà cũng chồng chất mơ hồ ra nhiều bóng dáng.
Bên này, Tô Cửu Y nắm ống nghe cuối cùng nghe được tiếng vang đối phương nhận điện thoại, trong giọng nói của cô còn mang theo nghẹn ngào, tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh: "Alo, là bác sĩ Trần sao? Là Tước thiếu bảo tôi gọi cho ông, tình huống bây giờ của anh ấy rất không tốt, bảo ông tới đây một chuyến."
Sau khi cúp điện thoại về đến bên giường, Thi Ngạo Tước sốt hôn mê bất tỉnh, điểm đỏ trên mặt càng ngày càng nhiều.
Tô Cửu Y luống cuống tay chân đi phòng tắm rót lạnh, nhúng khăn mặt ở bên trong sau khi vắt khô nhiều lần, phủ lên trên trán anh.
Hy vọng như vậy có thể giúp anh giảm xuống một chút nhiệt độ trên người.
Tô Cửu Y nghĩ như vậy.
Thời gian bác sĩ Trần tới dài đằng đẵng, ít nhất thì cô cho là như vậy.
Trong lúc cô không ngừng thay đổi nước nhiều lần, muốn dùng khối đá nhỏ nhưng sợ quá lạnh sẽ kích thích thần kinh của anh, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ qua.
Bác sĩ Trần để hòm thuốc thường dùng xuống, thử nhiệt độ cơ thể, sau đó lại quan sát điểm đỏ trên người của anh một chút.
"Bác sĩ, đây có phải là cảm cúm virus linh tinh không?" Tô Cửu Y nắm chặt góc áo, trên mặt tràn đầy thần sắc khẩn trương.
Bác sĩ Trần cũng không có trức tiếp trả lời vấn đề của cô, mà là hỏi: "Buổi tối ngài ấy ăn cái gì?"
"Ăn cá." Cô trả lời.
Nghiêm túc trên mặt bác sĩ Trần buông lỏng không ít, anh thở dài, sau đó lại một mặt nghi hoặc, "Thiếu gia biết mình dị ứng với cá, tại sao còn có thể ăn cá chứ?"
"Tước thiếu anh ấy dị ứng với cá?" Tô Cửu Y kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy." Bác sĩ Trần suy nghĩ một chút, "Thiếu gia cũng từng sốt cao một lần, nguyên nhân là bởi vì vì phu nhân hầm canh cá, cho nên từ sau đó rốt cuộc thiếu gia chưa từng ăn hải sản, hơn nữa thiếu gia cũng không ᴆụng vào cá."
Tô Cửu Y đột nhiên nhớ tới, lúc cô quyết định làm cá còn trưng cầu ý kiến Thi Ngạo Tước, lúc ấy anh quả thật nhíu mày.
Chỉ là cô thật không nghĩ đến những thứ này, nên cũng không có hỏi nhiều.
Cho nên cuối cùng anh không nói gì, thậm chí còn giúp mình bắt cá, hơn nữa ăn rất nhiều.
Rốt cuộc là tại sao .... lại đối với cô tốt như vậy?
Tô Cửu Y sững sờ đứng tại chỗ, ngay cả bác sĩ Trần nói cái gì cô cũng không có nghe được.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Anh dường như luôn là một bộ dáng lãnh đạm, cự người ngàn dặm, nhưng lại thường xuyên biết đối với người rất ôn nhu, khiến người ta không đoán ra tính tình của anh.
Tô Cửu Y lắc lắc đầu tạm thời vứt bỏ ý nghĩ này, nhìn về phía bác sĩ Trần, bác sĩ Trần nói: "Tôi đi hiệu thuốc nhà họ Thi bốc thuốc cho thiếu gia, đặc biệt trị liệu bệnh trạng dị ứng, uống vào sẽ tốt hơn, chỉ là phiền cô giúp ngài ấy dùng nước thuốc chà lau nơi dị ứng trên người một chút, như vậy vết đỏ sẽ nhanh lặn xuống."
"Vâng."
Sau khi tiễn chân bác sĩ Trần đã là hơn nửa đêm, Tô Cửu Y trở lại gian phòng của Thi Ngạo Tước, nhìn thuốc tây và nước thuốc trên bàn, trước tiên gọi anh tỉnh sau đó mớm thuốc cho anh uống sẽ tốt hơn.
"Tước thiếu" Cô nhẹ nhàng lắc lắc thân thể của anh, cố gắng lay tỉnh anh.
Sắc mặt người đàn ông trên giường tái nhợt, trên trán thấm mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, lông mày anh nhấc cao, môi rất mỏng, nghe nói đàn ông có môi mỏng như vậy, đều rất bạc tình.
"Tước thiếu ngồi dậy uống thuốc, như vậy mới có thể khỏi nhanh." Cô đưa bàn tay đến phần gáy, muốn mượn lực để anh ngồi dậy.
Thi Ngạo Tước hỗn loạn mở mắt ra, sau khi mượn lực của Tô Cửu Y, ngồi dậy liền nhớ lại thần sắc lo lắng của cô lúc trước, anh khàn giọng nói: "Chỉ là dị ứng, không cần lo lắng."
Nghe được anh chậm rãi giải thích, trong hốc mắt của Tô Cửu Y có nóng ẩm bức người, nước mắt như là không khóa được, phía sau dồn phía trước nghĩ muốn tuôn ra.
Đàn ông kiệt ngạo ngang tàng phóng túng không ai bì nổi này, mấy tiếng trước còn khí phách nghiêm nghị bảo mình nấu cơm cho anh ăn, nhưng bây giờ lại vì cô mà nằm trong này, như là vứt bỏ tất cả ngạo khí trước đó, liền trở thành một người thường cần người khác chiếu cố.
Cô hít sâu một hơi hóa giải tâm tình của mình một chút, sau đó nói: "Tôi biết, anh uống thuốc trước đi."
Để anh dựa ở trước tủ đầu giường, cô xoay người cầm lấy viên thuốc và nước ấm lên, trước đút cho anh một ngụm nước lọc, sau đó bỏ viên thuốc vào trong miệng, anh ngược lại cũng rất phối hợp, sau khi nuốt xuống viên thuốc còn uống "ừng ực" mấy ngụm nước.
"Tước thiếu, anh trước ngủ một lát đi." Cô lại đỡ anh nằm xuống.
Thấy cô xoay người muốn đi, Thi Ngạo Tước liền vội vàng nắm lấy cô: "Đừng."
"Tôi không đi." Tô Cửu Y quay đầu, trông thấy trong ánh mắt của anh lóe ra ánh sáng, tay nắm chặt góc áo của cô cũng không có mấy phần sức lực, như là đứa bé, "Tôi đi múc nước hạ nhiệt độ cho anh."
Đợi khi cô bưng chậu nước trở lại, Thi Ngạo Tước lại ngủ thi*p đi, cô nghĩ như vậy vừa vặn, có thể dùng nước thuốc lau chà người giúp anh, như vậy anh không biết, cũng không cần lo lắng ngượng ngùng.
Nhẹ nhàng ϲởí áօ sơmi trên người anh, lộ ra cơ thể trật tự rõ ràng, anh thuộc về loại hình ái mộ mặc quần áo lộ vẻ gầy ૮ởเ φµầɳ áo là liền có thịt của phụ nữ.
Tuy nhiên từng có mấy lần da thịt thân thiết, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy rõ ràng thân thể của anh, trên bờ vai có hai đạo vết sẹo thật sâu, một chỗ nhìn có vẻ là vết dao, từ bả vai kéo dài đến phía dưới xương đòn vai, nhìn từ trên dấu vết hẳn là có một đoạn thời gian, một chỗ khác là đã khép vết sẹo lại, không lớn, có lẽ là súng bắn đả thương.
Tô Cửu Y có chút bàng hoàng, đại khái là không ngờ trên người anh sẽ từng chịu vết thương như vậy.
Ngẫm nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, dù sao cũng là ông chủ Ciaos, sau lưng nhất định sẽ có rất nhiều bí mật không thể cho ai biết, gánh chịu trách nhiệm nặng như vậy, anh rõ ràng không thể là loại thương nhân.
Như vậy, khoảng cách giữa cô và anh lại bị kéo ra rất xa.