Vườn hoa phía sau nhà họ Thi rõ ràng trồng rất nhiều rau dưa mới mẻ, chỉ có chủng loại mới hiếm thấy mới vận chuyển từ đường hàng không tới.
Tô Cửu Y phát hiện ở trong sân sau có một hồ cá, bên trong đều là nuôi một chút loại cá có thể sử dụng, không khỏi nghĩ đến, Thi Ngạo Tước nhất định thích ăn cá, nếu không sẽ không nuôi nấng những loại cá này.
Nếu không làm cá đi.
Sau khi quyết định làm cái gì, Tô Cửu Y ý định xuống nước cầm cá.
Thật ra dựa theo hoàn cảnh sinh hoạt của cô, cô đã dưỡng thành thói quen độc lập một mình, cho nên không sợ rất nhiều thứ, chỉ là cô trời sinh sợ nước.
Sau khi xoắn ống quần xuống nước, Tô Cửu Y căng thẳng đến mức không được, nhìn cá vui vẻ trong nước, cô không biết nên ra tay thế nào.
Lúc Thi Ngạo Tước đi ngang qua nơi này, vừa hay nhìn thấy Tô Cửu Y cầm cá trong nước, động tác của cô cực kỳ đông cứng, bắt rất lâu cũng không bắt được một con.
Anh hơi híp mắt quan sát cô một lát nữa, nhìn thấy cử động của cô, không khỏi nghĩ muốn bật cười.
Tô Cửu Y nghe được tiếng cười của anh, lập tức xoay người, thấy anh đang chế giễu ở trên bờ, không kiềm được nâng lông mày lên.
Có buồn cười như vậy sao?
Thi Ngạo Tước liếc nhìn cô, nhạt hỏi: "Cô muốn làm cá?"
"Đúng á, tôi làm cá đặc biệt ăn ngon, trình độ đầu bếp!" Tô Cửu Y tuyệt không khiêm tốn tự hào nâng mình lên, nhưng sau khi nhìn thấy anh mơ hồ nhăn đầu lông mày, cô không nhịn được hỏi anh một câu, "Anh không thích ăn cá sao?"
Thi Ngạo Tước vốn ý định bảo cô đổi một món ăn, nhưng lại không muốn làm cô mất hứng, vì vậy giãn lông mày cau chặt ra, thần sắc bình tĩnh nói: "Không có."
"Vậy được rồi." Tô Cửu Y vén khóe môi, nở nụ cười.
Nhìn thấy trên mặt cô lộ ra nụ cười, Thi Ngạo Tước mở miệng nói: "Tôi giúp cô."
Thật ra cho tới bây giờ Thi Ngạo Tước cũng chưa từng bắt cá, ngược lại từng câu qua không ít. Ba rất thích câu cá, lúc ông còn ở trong nước, lúc nào cũng bảo anh cùng anh đi bờ hồ nhà họ Thi mua câu cá, bình thường hai người ngồi xuống chính là rất lâu, vừa thưởng thức phong cảnh xinh đẹp bên hồ, vừa đàm luận hôm nay khói thuốc súng nổi lên bốn phía thương trường.
Thi Ngạo Tước xuống nước, sai người giúp việc cầm tới một lưới đánh cá, quan sát liếc nhìn cá đang bơi vui vẻ ở trong nước, sau đó trải rộng lưới đánh cá ra, rất nhanh liền hạ xuống trong nước.
Trong ao dâng lên một trận bọt nước, vẩy vào trên áo sơmi trắng nõn của Thi Ngạo Tước, Tô Cửu Y đứng ở một bên cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Cô vẫn chưa thấy rõ thế cuộc trước mắt, chỉ thấy động tác anh như cơn gió, sau khi hất vài giọt nước tới trên người mình, bên trong lưới trong tay anh liền có hơn một con cá vẫn đang giãy dụa.
"Thật là lợi hại!" Tô Cửu Y không nhịn được khen.
Vì không cho mùi cá dính vào mình, Thi Ngạo Tước cố duỗi dài cánh tay, phát hiện người bên cạnh, liền nghiêng mắt liếc qua Tô Cửu Y, dửng dưng mở miệng: "Còn không mau lên."
"À vâng." Tô Cửu Y lập tức lấy lại tinh thần, cẩn thận đánh giá con cá vừa bắt lên một chút, sau đó đưa tay nhận lấy.
Hai người lên bờ, quần tây Thi Ngạo Tước bị nước thấm ướt hơn phân nửa, quần áo trên người Tô Cửu Y càng thêm đang nhỏ nước.
Nhưng Tô Cửu Y không có bận tâm quần áo trên người mình có ẩm ướt hay không, mà là nhanh chóng đặt cá trên mặt đất, nhặt từ bên cạnh tới một vật cứng, nhắm mắt lại liền gõ lên đầu cá.
Nhìn thấy cô gõ mấy lần đều gõ trên mặt đất, vẻ mặt Thi Ngạo Tước hắc tuyến: "Này, cô có thể gõ chính xác một chút không."
"Được, tôi sẽ cố gắng."
Trong miệng Tô Cửu Y nói sẽ cố gắng, nhưng thực tế chứng minh, cô chỉ nói ngoài miệng mà thôi.
Con cá thì vẫn còn vui vẻ trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thi Ngạo Tước cúi người, lạnh mặt túm lấy vật cứng từ trong tay cô, nhắm ngay đầu cá gõ một cái, sau khi cá liên tục phun vài bọt nước, liền không nhúc nhích nữa.
"Lợi hại!" Tô Cửu Y ở ngay bên cạnh khen ngợi, "Gi*t cá không nháy mắt."
Thi Ngạo Tước ném vật cứng ở trong tay, bình tĩnh nhàn nhã nói: "Bình thường tôi Gi*t người cũng không nháy mắt."
Sau khi nhìn thấy Tô Cửu Y lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, anh khẽ cười một tiếng, xoay người sải bước rời đi.
Chịu đựng cá tanh xử lý sạch sẽ cả con cá, Tô Cửu Y cảm thấy thật sự là quá mức tội ác, sau đó ngẫm nghĩ lại, dù sao cá là người khác Gi*t cũng là người khác ăn, cô chỉ là một đầu bếp nhỏ được người thuê, như vậy trong lòng cô liền thoải mái hơn nhiều.
Ở toilet dùng nước rửa tay rửa sạch khắp mười ngón tay, sau khi xác định không có một chút mùi cá, Tô Cửu Y liền lên lầu, chạy đến bên ngoài phòng sách của Thi Ngạo Tước.
Cửa không khóa, nhưng cô vẫn giơ tay lên gõ cửa, sau khi nhận được sự cho phép của đối phương mới đẩy cửa phòng ra, thò một cái đầu ra từ trong khe cửa: "Anh thích ăn cay không?"
Còn nhớ lần trước đi ăn mì, anh bỏ rất nhiều tiêu cay, nhưng Tô Cửu Y cảm thấy vẫn cần thiết phải hỏi lại anh một chút.
"Tàm tạm." Thi Ngạo Tước đang lật xem văn kiện trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên.
"Rau thơm thì sao?"
"Không quan tâm."
"Còn có cái kia ...."
Tô Cửu Y còn muốn hỏi chút gì, lại thấy Thi Ngạo Tước đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: "Cô quyết định là được rồi."
Vì vậy Tô Cửu Y lại xám xịt chạy xuống lầu trở về phòng bếp.
Một lát sau, Thi Ngạo Tước để văn kiện xuống, nghĩ đến vừa rồi cô nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra, khóe môi cong xuống như là rất không vui, anh nhíu mày, vừa rồi giọng điệu mình, giống như thật rất không thân thiện.
Nhưng thật ra, anh chỉ là không thích người khác quấy rầy anh làm việc mà thôi.
Khẽ thở dài một hơi, anh bưng ly nước đặt bên cạnh lên, đứng dậy đi ra phòng sách.
Không nhanh không chậm đi đến dưới lầu, anh bưng ly nước tựa ở trên khung cửa phòng bếp, nhìn thấy Tô Cửu Y đang có dáng có vẻ cầm thìa nếm thử hương vị canh, sau đó lộ ra vẻ mặt say mê.
Anh cười khẽ một tiếng, liền đứng ở cửa lẳng lặng nhìn cô, dường như thời gian dừng lại ngay một khắc này.
Khuôn mặt Tô Cửu Y bị hơi nóng mờ mịt trong phòng bếp hun đến, giăng đầy một chút mồ hôi, ửng đỏ một mảnh.
Nếm thấy hương vị canh thật sự không tệ, Tô Cửu Y vui vẻ hát một ca khúc nhỏ, cô đột nhiên nghĩ đến một đoạn văn từng nhìn thấy trong sách:
Một người đàn ông hoa tâm, anh ta có thể sẽ có rất nhiều phụ nữ, nhưng luôn có một ngày anh ta sẽ quên khuôn mặt của những phụ nữ kia. Nhưng anh ta nhất định sẽ không quên món ăn mà một phụ nữ làm, hương vị món ăn kia, ăn ngon đến mức khiến cho anh ta sau bao nhiêu năm, nhớ tới vẫn có thể vẫn chưa thỏa mãn.
Có đôi khi, có phụ nữ, đối với đàn ông mà nói, còn không bằng một món ăn ngon.
Thật không biết cô có thể làm ra món ăn khiến Thi Ngạo Tước thần phục không.
Cô tưởng tượng một chút vẻ mặt lạnh lùng tàn bạo của Thi Ngạo Tước lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, quỳ gối trước mặt cô đau khổ năn nỉ cô làm cá cho anh ăn ....
Hình ảnh đó quả thật không thể tốt đẹp hơn nữa rồi.
Cô không nhịn được bật cười ha ha, khiến Thi Ngạo Tước ngoài cửa cảm thấy có chút khó hiểu.
"Cô cười cái gì?" Anh hếch mày lên nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng như là đang biểu đạt "Có phải quên uống thuốc rồi không?"
Thi Ngạo Tước đột nhiên xuất hiện, dọa Tô Cửu Y nhảy lên, cô theo bản năng lui về phía sau một bước, bất cẩn ᴆụng phải bếp, suýt chút nữa làm đổ nồi trên lò.
"Anh anh anh anh...." Cô nắm mép bếp, thở phào một hơi, "Sao lại đột nhiên nhảy ra dọa người!"