Dù sao đều sẽ trôi qua một ngày, không bằng cười để đối mặt.
Ngoài cửa cách đó không xa, quả nhiên có mấy người đàn ông mặc đồ đen, bọn họ đeo mắt kính, bên tai còn gắn tai nghe và microphone.
"Xin hỏi là Tô Cửu Y tiểu thư sao?" Nhìn Tô Cửu Y đi về phía bọn họ, một người áo đen dẫn đầu ga lăng cúi đầu dò hỏi.
Tô Cửu Y bị trận thế trước mắt hù dọa, sững sờ trong chốc lát mới nhớ tới gật đầu.
"Tốt." Nói xong, người áo đen liền mở cửa xe, "Tô tiểu thư mời lên xe, ông chủ đang đợi cô."
Tuy rằng Tô Cửu Y thấy qua không ít chuyện buôn bán kinh doanh, nhưng loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên xảy ra ở trên người cô, cách ăn mặc của những người áo đen kia nhìn có vẻ không hề giống người tốt lành gì, sợ rằng đứng ở trên đường cái cũng sẽ dọa hỏng bạn nhỏ qua lại.
"Cái kia ...."
Phải lên xe ư?
Lúc Tô Cửu Y khẩn trương sẽ theo thói quen dùng ngón tay cuốn tóc của mình, sau đó tìm kiếm ở trong đầu tin tức nên làm gì bây giờ.
Ngay lúc cô do dự có nên lên xe hay không, điện thoại trong túi xách liền vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra xem xét, là dãy số vừa gửi tin nhắn cho cô, trước khi ra cửa, cô ghi chú cho anh là [ Boss].
"Alo." Tô Cửu Y vội nhận điện thoại.
"Nhìn thấy người chưa?" Ống nghe bên kia rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói chìm lạnh của Thi Ngạo Tước.
"Ừ." Cô trả lời, "Nhưng trận thế này, có chút dọa người."
Bên kia trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Cô đưa di động cho một người trong bọn họ."
Tô Cửu Y vội nghe theo.
Người áo đen dẫn đầu nhận lấy điện thoại, sau khi nghe xong căn dặn của đối phương, lại dùng hai tay dâng điện thoại trả lại cho Tô Cửu Y, sau đó anh ta ra dấu tay, toàn bộ mấy người áo đen còn lại biến mất không thấy nữa.
Vẻ mặt Tô Cửu Y kinh ngạc, cái này cũng quá lợi hại rồi...
"Tô tiểu thư, mời lên xe." Người áo đen lại cúi người lần nữa, cung kính mở miệng.
Trải qua xác thực chắc chắn của Thi Ngạo Tước, vậy hẳn là không cần lo lắng là người xấu rồi.
Trong lòng Tô Cửu Y vẫn còn sợ hãi gật đầu, nói "Cảm ơn" .
Thi Ngạo Tước ngồi trên ghế sofa để điện thoại xuống, sắc mặt bình tĩnh.
Tống Trí Kha bật máy vi tính lên, vẻ mặt lười nhác ngáp, nhìn về phía Thi Ngạo Tước: "Ai vậy?"
"Dê con vừa bắt được." Anh trả lời.
Xe lái một đường ổn định đến nhà họ Thi, trong lúc ngồi trong xe, Tô Cửu Y vẫn luôn bảo trì một tư thế không dám lộn xộn, cô ngồi một mình ở chỗ ngồi phía sau, vừa rồi người áo đen ngồi ở phía trước tay lái phụ.
Trong lúc đó cô có len lén quan sát qua người áo đen, toàn bộ hành trình anh ta vẫn luôn kéo căng mặt, vẻ mặt lạnh băng băng khiến cô nghĩ tới mặt than của Thi Ngạo Tước.
Hóa ra là có ông chủ thế nào liền có cấp dưới thế đó.
Khi xe lái vào cửa chính nhà họ Thi, cô mới cảm thấy kỳ quái mơ hồ.
Đây là .... cung điện ư?
Tuy rằng biệt thự nhà họ Tô cũng nguy nga tráng lệ, so sánh với gia đình giàu có bình thường nơi này, cao hơn nhiều cấp bậc, nhưng lúc trông thấy biệt thự này, cô vẫn lắp bắp kinh hãi, luôn cảm giác mình như là .... vào đế cung.
"Xin hỏi đây là đâu?" Chiếc xe chậm rãi ngừng lại, cô liền vội vàng hỏi.
"Đây là nhà ông chủ." Người áo đen lạnh nhạt trả lời.
Vẻ mặt Tô Cửu Y sáng tỏ gật đầu, nhưng vấn đề lại theo nhau mà đến.
Không phải làm việc hả? Tại sao phải chạy đến nhà anh.
Nghi hoặc này còn chưa kịp hỏi ra lời, người áo đen vốn ngồi bên ghế tài xế liền đi xuống xe, giúp cô mở cửa xe, sau đó một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đi tới.
"Xin chào tiểu thư, tôi là quản gia nơi này, tôi họ Tôn, mọi người đều gọi tôi là chú Tôn, nếu như không chê, cô cũng gọi tôi như vậy đi." Chú Tôn cười hòa ái với cô.
Bị nhiệt tình của chú Tôn làm rung động, Tô Cửu Y lễ phép giới thiệu mình: "Xin chào chú Tôn, cháu là Tô Cửu Y."
Chú Tôn gật gật đầu, "Thiếu gia đi công ty, cậu ấy bảo tôi mang Tô tiểu thư đi tới chỗ làm việc báo cáo."
Công việc? Trong này cần công việc gì? Sẽ không phải là nữ hầu làm việc lặt vặt linh tinh chứ ....
Sự thật chứng minh, cô thật sự đoán đúng rồi.
Hợp đồng là Thi Ngạo Tước định ra, phía trên còn có chữ ký của anh.
Điều khoản và hạng mục chú ý của công việc còn đầy một trang giấy, đại khái nói là bây giờ là thời kỳ đặc biệt, để cô tới nhà làm nữ hầu, một là vì an toàn của cô, hai là có thể để cho cô biết manh mối đầu tiên.
Tô Cửu Y vốn cho là anh sẽ an bài một phần công việc đồng dạng cho cô, không ngờ vẫn là giống như ở Ciaos, cũng hầu hạ người khác.
Chỉ là người khác này, đột nhiên đã biến thành anh.
Tô Cửu Y ngồi ở trên sofa giữa phòng khách, bên cạnh là chú Tôn quản gia vẫn luôn duy trì nụ cười, trước mặt hơn mười mét đứng một hàng nữ hầu chỉnh tề.
"Tô tiểu thư còn có vấn đề gì không?" Quản gia Tôn bên cạnh thấy nghi kỵ trên mặt cô, liền hỏi một câu.
Tô Cửu Y trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu nói không có, sau đó ký tên ở trên hợp đồng.
Thi Ngạo Tước nói sự thật, trước khi không biết rõ hung thủ đứng phía sau những chuyện kia, ở chỗ này mới có thể có được sự bảo vệ tốt nhất.
Nhân số vệ sĩ nơi này gấp bốn lần nhà họ Tô, hơn nữa khắp nơi đều là thiết bị cảnh báo, ngay cả con muỗi nhỏ cũng không bay vào được.
Huống hồ, mức lương anh cho cô cao gấp đôi ở Ciaos, còn bao ăn bao ở, không cần lại về nhà họ Tô nhìn sắc mặt những người kia.
Về tình về lý, cô đều không có lý do để từ chối.
Tô Cửu Y ký xong hai phần hợp đồng, cất một phần vào trong túi xách, một phần khác đưa cho quản gia Tôn.
"Được rồi Tô tiểu thư." Quản gia Tôn thu hồi hợp đồng, đưa cho cô một cái chìa khóa, sau đó nói cho cô biết: "Đồng phục nữ hầu ở trong phòng, Tô tiểu thư có thể đi về phòng thay."
"Vâng." Tô Cửu Y gật gật đầu.
Nhà họ Thi thật đúng là lớn, hơn nữa còn muốn xa hoa hơn khách sạn Tô Man Ngưng đính hôn.
Cô ngồi thang máy đến tầng lầu gian phòng của mình, lúc tìm số gian phòng, điện thoại di động trong túi vang lên.
Là Thích Cảnh Nhân gọi tới.
"Cửu Y, có phải là xảy ra chuyện gì không, sao cậu không tới làm?"
"Chuyện này nói rất dài dòng, Cảnh Nhân, chờ có thời gian tớ lại giải thích với cậu." Tô Cửu Y tìm được gian phòng của mình, mở cửa phòng đi vào, lúc đóng cửa phòng, cô thuận miệng hỏi Thích Cảnh Nhân một câu, "Cậu thế nào, quản lý có làm khó cậu không?"
"Yên tâm, cậu không cần lo lắng cho tớ, nếu là anh ta làm khó tớ, cùng lắm thì tớ cuốn gói rời đi thôi." Thích Cảnh Nhân biểu hiện ngược lại cực kỳ tùy tiện.
"Tóm lại, chuyện ngày hôm qua cảm ơn cậu."
"Quan hệ giữa chúng ta, nói cảm ơn cái gì. Có thời gian mời tớ ăn bữa cơm đền bù tổn thất là được."
"Được, chờ tớ bận chuyện này xong, mời cậu ăn bữa tiệc lớn."
Hai người tán gẫu một hồi, Tô Cửu Y nói chuyện mình làm nữ hầu ở nhà Thi Ngạo Tước cho cô ấy biết, nhưng Thích Cảnh Nhân ngược lại cũng không có cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Một lát sau, Thích Cảnh Nhân nói mình đến giờ làm việc, cuộc điện thoại này mới xem như kết thúc.
Tô Cửu Y cất di động, cầm lấy trang phục nữ hầu treo ở một bên đứng đến trước gương khoa tay múa chân một chút.
Cũng rất vừa người.