Mấy năm này, cha bận rộn việc làm ăn, cho nên không có tâm quan tâm cô, gần như không có liếc nhìn qua cô.
Thái độ Triệu Thư Nhã đối với cô càng thêm một ngày ác liệt hơn một ngày, mới đầu cô còn an ủi mình là bởi vì em gái, sau đó liền phát hiện mình sai lầm trầm trọng.
Trước đó Triệu Thư Nhã đối tốt với cô, chỉ là gặp dịp thì chơi, muốn ngồi vững vàng vị trí nữ chủ nhân nhà họ Tô, có Tô Man Ngưng, rốt cuộc bà ta liền không cần hư tình giả ý với cô nữa.
Tuổi thơ của cô, là màu đen, những sự vật tuyệt vời kia đều là hư vô mờ mịt.
Tô Cửu Y bỗng chốc rơi vào quá khứ, quên bên cạnh còn đứng một người sống lớn.
Thi Ngạo Tước ngược lại không để ý, nghiêng mắt tỉ mĩ quan sát cô gái nhỏ đang thất thần bên cạnh.
Phía trước chơi đùa mấy bé trai, bóng dưới chân đột nhiên không khống chế được, thẳng tắp bay về phía Tô Cửu Y, lúc cô định thần lại, đã quên mất tránh né.
Chính ngay lúc này, cô chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến một cổ lực lượng, một tay kéo cô đến phía sau.
Thi Ngạo Tước ngăn cản ở trước mặt cô, bay một đường cong xinh đẹp trở về, bóng đập vào trên vách tường cách đó không xa.
"Tuyệt quá!" Mấy bé trai cách đó không xa, vỗ tay thật lòng khen ngợi.
Tô Cửu Y có chút kinh ngạc, không ngờ anh vận một thân đồ tây trang nghiêm túc, nhưng vẫn có một mặt tính trẻ con như vậy.
"Đi thôi." Anh sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, dẫn đầu đi đến phía trước.
Tô Cửu Y mím môi gật gật đầu, đi theo.
Sau khi hai người vào ngõ nhỏ, thu hút sự chú ý của không ít người, không ít người đều chú ý đến đôi nam nữ này.
Tô Cửu Y bị nhìn đến có chút xấu hổ, vẫn luôn cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, mà Thi Ngạo Tước lại là một bộ dáng từ chối cho ý kiến.
Đại khái là đã quen bị người chú ý như vậy đi.
Anh ngừng lại bên ngoài một tiệm mỳ, Tô Cửu Y cúi đầu không kịp đề phòng ᴆụng vào sau lưng của anh."Nơi này như thế nào?" Anh xoay người dò hỏi ý kiến của cô.
Tô Cửu Y gật gật đầu, trả lời nói: "Ở đâu cũng được...."
Cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn, anh muốn ăn cơm không phải nên đi nơi cao cấp ư, sao có thể đi đến những nơi thế này.
Nhìn có vẻ rất không phù hợp với thân phận của anh.
Hai người vào tiệm mì, ngồi xuống ở một vị trí an tĩnh, Tô Cửu Y nghĩ đến cái gì, không nhịn được hỏi anh: "Anh thường xuyên đến nơi này?"
"Thỉnh thoảng."
Thi Ngạo Tước trả lời ít mà ý nhiều, mà Tô Cửu Y cũng không phải là tính cách ồn ào, vì vậy không hỏi nhiều.
Cô quan sát trang hoàng có chút cũ kỹ ở bốn phía, xà nhà nơi này rất cao, trên nóc nhà đều là dùng rơm rạ xếp thành, quạt nhìn có vẻ cũng có chút lâu năm.
Không lâu sau, hai tô mỳ nóng hổi được bưng đến trước mặt.
Tô Cửu Y học bộ dạng Thi Ngạo Tước, tách đũa ra, sau đó lại thả vào tô một chút tiêu cay.
"Rật cay." Thấy động tác cô bỏ tiêu cay rất khí khái, Thi Ngạo Tước tốt bụng nhắc nhở cô.
Động tác Thi Ngạo Tước dùng cơm rất thong thả, cho dù là dùng đến đôi đũa ngắn nhỏ xài một lần, anh cũng có thể ăn ra một loại khí chất ưu nhã.
Thần sắc của anh nhìn như rất nhu hòa, trên trán chảy ra tầng mồ hôi mịn, hơi nóng dày đặc trong tô dâng đến trên mặt của anh, đường cong ngũ quan cứng rắn giống như trở nên mềm mại hơn, nhiều thêm chút tuấn tú và lười nhác.
Tô Cửu Y vừa ăn, vừa quan sát anh.
"Lúc ăn cơm phải chuyên tâm." Anh cũng không ngẩng đầu lên nói.
Tô Cửu Y như là đứa nhỏ làm sai chuyện, bối rối một trận, vội cúi đầu xuống, gắp một miệng lớn mỳ thả vào trong miệng mình.
Thi Ngạo Tước nhìn cô một cái, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười và bất lực, anh không để lại dấu vết giơ khóe môi lên, rất nhanh đã khôi phục lại nét mặt lúc trước.
Tô Cửu Y vụng trộm quan sát nét mặt của anh, cảm thấy mình liên tiếp thất thố ở trước mặt anh, cực kỳ dọa người.
Vẻ mặt Thi Ngạo Tước ngược lại có chút từ chối cho ý kiến, anh ưu nhã đến giống như là một vương tử cao quý, giữa phong cách lẫn cử chỉ là khí phách hiếm thấy.
Sau khi ăn xong, Thi Ngạo Tước hỏi thăm địa chỉ nhà Tô Cửu Y, lái xe đưa cô trở về.
Ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, Tô Cửu Y vẫn luôn có chút do dự lo lắng.
Cô cũng không muốn để cho người khác biết chuyện cô là đại tiểu thư nhà họ Tô, tiếng tăm không hề ý nghĩa này, gần như tất cả mọi người đều bất an.
Nhưng cô lại có chút tò mò, không biết người đàn ông quật cường cao cao tại thượng bên cạnh này, có thể cũng cười nhạt với thân phận của cô hay không.
"Đưa đến đây là được rồi, tôi tự đi trở về là được rồi." Lúc lái xe đến gần vườn hoa, Tô Cửu Y lên tiếng.
Thi Ngạo Tước nghe tiếng, thả chậm tốc độ xe, cho xe dừng lại, một tay anh nắm lấy tay lái, một cánh tay chống đỡ ở trên cửa kính xe, nghiêng mặt qua nhìn về phía cô gái bên cạnh.
Vẫn là cách ăn mặc buổi sáng, chỉ là tóc cột cao đã được thả xuống, xõa ở trên bờ vai, ánh trăng chiếu vào từ ngoài xe, chiếu xuống trên da dẻ của cô, lộ ra mỹ cảm tinh tế như tơ lụa.
"Cô không sợ sao?" Anh chau chau mày, giọng điệu hơi có vài phần nghiền ngẫm.
Quả thật, thời gian bây giờ sắp đến rạng sáng, bốn phía một mảnh tối đen, ngoại trừ trong bụi cỏ vườn hoa loáng thoáng truyền ra tiếng dế kêu to, chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Tô Cửu Y cũng không nhát gan, hơn nữa sau khi làm việc ở Ciaos, cô cũng thường hay về muộn, nhưng không biết tại sao, sau khi được Thi Ngạo Tước cố ý "Nhắc nhở", cô ngược lại thật sự là cảm thấy có chút nghĩ mà sợ.
"Tôi mới không sợ." Vẻ mặt cô quật cường nói lời nghĩ một đằng nói một nẻo,
Cô không hy vọng bị người khác cười nhạo, cũng không hy vọng bị anh xem thường.Thi Ngạo Tước cảm thấy có chút tò mò, nếu có thể xuất hiện ở trên tiệc đính hôn của Tống Trí Kha, nói rõ cô hoặc là có thể quen biết Tống Trí Kha hoặc là quen biết Tô Man Ngưng, hơn nữa cũng nói lên nhà cô có một chút địa vị ở giới kinh doanh, vậy tại sao còn muốn đi loại địa phương nguy hiểm đó làm việc, rốt cuộc cô đang giấu diếm chuyện gì?
"Cô và Tống Trí Kha là quan hệ như thế nào?" Thấy cô khóc thương tâm như vậy ở trên tiệc đính hôn, nói không chừng có lẽ là bạn gái trước của anh ta.
"Hả...." Tô Cửu Y có chút sững sờ, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra Tống Trí Kha trong miệng anh, là em rể tương lai của cô, suy tư một chút, vẫn là lựa chọn giấu diếm, "Không tính là có quan hệ...."
Thật ra Tô Cửu Y biết, bất kể là Tống Trí Kha thân phận, vẫn là cô và Tống Trí Kha quan hệ trong đó, chỉ cần Thi Ngạo Tước một cuộc điện thoại, đều có thể tra được.
Dùng năng lực của anh, chắc hẳn không có gì có thể làm khó anh.
Cho nên cô giấu diếm và không giấu diếm đối với Thi Ngạo Tước mà nói, vốn không có ý nghĩa gì.
Thấy cô không nói, Thi Ngạo Tước cũng không ép hỏi, cũng sẽ không đi điều tra, bởi là vì anh không muốn xâm phạm bí mật của người khác, huống hồ có một số việc, anh muốn nghe cô chính miệng nói.
"Hôm nay cảm ơn anh." Tô Cửu Y nói cám ơn với anh.
Tuy rằng đã xảy ra rất nhiều không thoải mái với anh, nhưng bởi vì tất cả phát sinh vào hôm nay, cô xác định một việc, ít nhất anh không phải người xấu.
"Ừ." Thi Ngạo Tước trầm giọng đáp.
Tô Cửu Y quan sát nét mặt của anh một chút, ngay sau đó cỡi giây nịt an toàn ra, mở cửa xe xuống xe.
Cô đứng ở bên cạnh xe, liếc nhìn người đàn ông đang đánh tay lái bên trong, tự giác đứng sang một bên nhường đường cho anh.
Xe từ từ thay đổi đầu xe, sau đó lái ra ngoài theo đường lái tới trước đó.
Đợi cho Thi Ngạo Tước lái xe ra xa, Tô Cửu Y mới hít sâu một hơi, xoay người miễn cưỡng đi về nhà.