Nghĩ đến khung cảnh vừa rồi, cô vẫn rất sợ, theo phản xạ có điều kiện co rụt thân thể ở trong chăn.
"Chuyện băng giám sát, tôi đã biết rồi." Thi Ngạo Tước đi tới cửa điều chỉnh ngọn đèn trong phòng thành sắc màu ấm, hy vọng có thể giảm bớt một chút không thoải mái trong lòng Tô Cửu Y.
"Anh biết?" Tô Cửu Y kinh ngạc nhìn về phía anh.
Nhìn cô giống như là chú mèo con cuộn mình lại, Thi Ngạo Tước đột nhiên cảm thấy, thật ra cô như vậy rất đáng yêu.
Ban ngày cô quá quật cường, khiến người ta cảm thấy không thích, mà cô ôn nhu ngoan ngoãn như vậy giờ, mới là bộ dạng vốn có của cô đi.
"Buổi sáng hôm đó tôi sai người ta xem băng giám sát, đã bị cắt bỏ rồi." Anh nói.
Người nào mà lợi hại như thế?
"Vậy anh hẳn là tin tưởng tôi đưa rượu đến gian phòng của anh chứ không phải là vì muốn ...." Tô Cửu Y vốn muốn nói "Lên giường của anh", nhưng lại cảm thấy nói như vậy rất không thỏa đáng, vì vậy sửa lời nói: "Không phải là có mục đích ...."
Thi Ngạo Tước đứng ở bên giường, ung dung thản nhiên gật đầu, sau đó lại cau chặt lông mày.
Xem ra chuyện này cũng không đơn giản, trước đó anh vẫn cảm thấy là người nhàm chán nào đó gây chuyện ác, nhưng tra xét băng giám sát mới phát hiện cũng không phải đơn giản như anh nghĩ.
Tất cả máy vi tính phòng quan sát đều bị xâm nhập, nhưng phương pháp xâm nhập cực kỳ cao minh, bốn ngày trôi qua, người của anh vẫn chưa có tra ra thân phận của đối phương.
Chuyện đã xảy ra hôm nay, càng làm cho anh cảm thấy chuyện này không thể khinh thường.
"Có ai biết chuyện cô vào phòng quan sát?" Hỏi anh.
"Nhân viên vừa theo cùng tôi." Tô Cửu Y thành thật trả lời, lại lập tức giải thích, "Chuyện này cũng không liên quan đến cô ấy, là tôi ép cô ấy giúp tôi. Anh đừng trách cứ cô."
"Kế hoạch từ lúc nào?"
"Lúc năm giờ chiều." Lúc ấy Tô Cửu Y nhìn thời gian, cũng còn nhớ rất rõ ràng, "Nhưng lúc ấy chung quanh không có người khác, hơn nữa tiếng nói của chúng tôi rất nhỏ, hẳn là sẽ không bị người nghe được mới đúng, tại sao lại có người giám thị tôi ...."
Lúc ấy nếu như cô không có kịp thời phát hiện, viên đạn kia ᴆụng vào cũng không phải là ly nước, mà là trái tim của cô.
Người nổ súng, sẽ là ai?
Thi Ngạo Tước khẽ thu hồi vẻ mặt, thản nhiên nói: "Chuyện này cô không cần nhúng tay, tôi sẽ sai người điều tra rõ ràng."
Tô Cửu Y gật gật đầu, như chợt nghĩ tới điều gì đó, cô suy tư một chút, mới cẩn thận mở miệng: "Chuyện này, có liên quan đến công việc của anh ư?"
Vẻ mặt Thi Ngạo Tước lạnh nhạt ừ một tiếng, không nói tiếp nữa.
Anh không biết mục đích người thao túng phía sau màn là gì, nhưng anh vẫn rất rõ ràng, cô vô cùng có khả năng sẽ bị cuốn vào trong nguy hiểm.
Tô Cửu Y cũng có băn khoăn giống vậy, lớn như vậy, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh đấu súng và viên đạn ở trong phim truyền hình.
Trong xương cốt của cô trời sinh có cảm giác hiếu kỳ mãnh liệt với tất cả những chuyện khả nghi, nhưng tương tự cũng có bạn cùng lứa tuổi sợ hãi và khi*p đảm với sự vậy nguy hiểm.
"Cái đó ...." Bầu không khí đột nhiên có chút ngượng ngùng, cô bỗng chốc không biết nên nói cái gì.
"Đổi công việc đi." Lúc Tô Cửu Y đang chuẩn bị nói, Thi Ngạo Tước phá vỡ giằng co trước, ngữ khí của anh rất bình tĩnh, cũng không phải đang trưng cầu ý kiến đối phương.
Tô Cửu Y không rõ nguyên do nhìn anh, còn nhớ lúc buổi sáng anh cũng đã nói như vậy, muốn cô đổi công việc.
Dường như là nhìn ra không hiểu trong mắt cô, Thi Ngạo Tước xoa nhẹ khóe mắt, hiếm khi kiên nhẫn giải thích: "Tửu lượng cô không tốt, không thích hợp làm việc ở đây."
Lúc tối hôm qua, cô uống chưa được mấy ly rượu đỏ sẽ say đến không còn hình dáng, tửu lượng như vậy ở tại chỗ này, sớm muộn gì cũng sẽ bị những người đàn ông sống mơ mơ màng màng trước đó nuốt xuống bụng hết.
Tô Cửu Y có chút sững sờ, người đàn ông này là đang quan tâm cô sao?
"Đợi lát nữa đi tìm quản lý, anh ta sẽ nỏi rõ chi tiết với cô."
Thấy tâm tình của cô đã bình phục lại, Thi Ngạo Tước lưu lại những lời này, xoay người đi đến về phía cửa ra vào.
"Đợi một chút...." Thấy anh muốn bỏ đi, Tô Cửu Y vội mở miệng gọi anh lại.
Thi Ngạo Tước xoay người nhìn về phía cô, con ngươi mênh ௱ôЛƓ không thấy đáy nổi lên chút gợn sóng, "Sao?"
Giọng nói anh rất tối chìm, khiến người ta cảm thấy không ra tâm trạng giây phút này của anh là như thế nào.
"Có thể gọi đồng nghiệp mới vừa rồi - Thích Cảnh Nhân tới đây một chút hay không, điện thoại tôi hết pin rồi..." Giọng Tô Cửu Y rất nhỏ, bởi vì cô không xác định được người đàn ông này có thể giúp cô hay không, cho nên rất không nắm chắc.
Thi Ngạo Tước nhìn cô im lặng một lát, sau đó không nhanh không chậm mở miệng: "Không cần gọi cô ta đi đến, tôi đưa cô về nhà."
*
Lúc Tần Thiếu Bạch nhận được điện thoại quản lý của Ciaos, thật ra đang trên đường đi Ciaos, sau khi biết được chuyện phát sinh ở Ciaos, anh nhanh chóng tăng tốc độ xe, chưa đến vài phút liền chạy tới hiện trường.
Quản lý gấp đến độ xoay quanh, các nhân viên an ninh đứng chỉnh tề thành hai hàng, lần lượt cúi đầu, Thích Cảnh Nhân bên cạnh ngược lại vẻ mặt việc không liên quan đến mình, dựa ở trên tường nghịch điện thoại.
"Em không sao chứ?" Tần Thiếu Bạch cau mày quan sát Thích Cảnh Nhân.
Thích Cảnh Nhân cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt trả lời: "Cũng may, chỉ bị chửi không nhẹ."
Quản lý nghe tiếng, vội ho một tiếng, ngay sau đó nhìn về phía Tần Thiếu Bạch, lễ phép tính chào hỏi: "Tần thiếu gia."
Tần Thiếu Bạch ừ một tiếng, ngay sau đó tầm mắt rơi trên mặt Thích Cảnh Nhân lần nữa, nhíu mày hỏi cô: "Ông chủ của các người đâu?"
"Đi rồi." Thích Cảnh Nhân nhấc mắt lên nhìn anh, khẽ mỉm cười: "Tần thiếu gia, có chuyện gì anh có thể hỏi tôi, tôi nhất định biết gì sẽ nói nấy."
Tần Thiếu Bạch vẫn không nói gì, mấy bảo vệ ngược lại có chút không nhẫn nại được, không ngừng nói: "Tần thiếu gia, chân tướng sự tình là thế này, là Thích tiểu thư trước chuốc say chúng tôi, sau đó giúp đỡ đồng nghiệp cô ấy xông vào phòng quan sát. Mới dẫn đến vụ án đấu súng phát sinh."
Quản lý bên cạnh reo lên: "Ai cho phép các người uống rượu trong giờ làm việc, các người là tiểu thư bồi rượu à, điểm đạo đức nghề nghiệp đó cũng không có! Lần này phát sinh chuyện nghiêm trọng như vậy, là các người đến chịu trách nhiệm ư?"
"Đều ngậm miệng lại cho tôi." Tần Thiếu Bạch lạnh mặt quát lớn một câu, sau đó bước đi vào phòng quan sát.
Anh quan sát khe hở viên đạn trên tường một chút, mở bức màn ra liếc nhìn tầng lầu đối diện, sau đó căn dặn người bên cạnh: "Đi tầng lầu đối diện tìm xem băng giám sát đi, hoặc là trên đường phố, lực xuyên thấu của viên đạn rất mạnh, cho nên đối phương dùng có lẽ là súng bắn tỉa tầm xa, thừa dịp hiện tại nhanh chóng đi điều tra một chút."
"Vậy có cần tôi báo cảnh sát không?" Thích Cảnh Nhân quay đầu nhìn anh.
"Chú cảnh sát đến rồi, người đầu tiên bắt là em đi." Tần Thiếu Bạch liếc cô một cái, "À, đồng nghiệp của em chứ?"
"Ở cùng với Boss, có thể đi phòng của anh ta, tôi thấy cô ấy bị dọa đến không nhẹ, nhưng tôi thật đúng là không rõ lắm rốt cuộc cô ấy lục tìm băng giám sát muốn tìm thứ gì."
"Vậy mà em cũng giúp người ta?!"
"Ai không có nỗi niềm khó nói chứ." Thích Cảnh Nhân làm một bộ dáng có thâm ý, "Tần thiếu gia cũng không có rất nhiềuchuyện bất đắc dĩ mà."
Tần Thiếu Bạch không biết làm sao nâng trán, sao anh lại trêu chọc một vị tổ tông như vậy chứ.