Thẩm Chanh không kềm chế được cơn giận, đưa tay muốn đi đánh tay của anh, nào biết lại bị Thi Vực một phát trế chụ.
Anh dán sát mặt tới, phun ra một ngụm hơi thở nóng rực, "Chúc mừng em, câu dẫn tôi thành công."
Nói như vậy xong, bàn tay to phủ trên da thịt non mềm đột ngột xiết chặt, Ϧóþ đến Thẩm Chanh kêu đau.
"Hồn nhạt!"
Đặc biệt sao, ai câu dẫn ai hả!
Cô chính là an phận thủ thường ngủ một giấc mà thôi, rõ ràng là mới sáng sớm thằng nhãi này đã chạy tới khinh bạc, còn làm ra một bộ dáng là chuyện đương nhiên.
Thẩm Chanh giống như là con mèo hoang xù lông, hận không thể cào một móng vuốt Gi*t ૮ɦếƭ tên đàn ông trước mặt.
Thấy cô như vậy, Thi Vực giơ môi mỏng lên, cười nhẹ quyến rũ, "Tôi đoán em nhất định chưa hết giận, đến, bảo bối, tiếp tục mắng."
Vừa nghe được anh gọi bảo bối, Thẩm Chanh đã cảm thấy nổi giận, "Mắng chửi anh? Đó là kéo chỉ số thông minh của tôi xuống!"
"Ở trước mặt tôi, chỉ số thông minh của em không cần kéo xuống cũng hoàn toàn là con số không rồi."
"Lăn đi!"
"Vậy hiện tại chúng ta liền cùng lăn?"
"Muốn lăn thì tự anh lăn, tôi không có sở thích này!"
Thi Vực có chút hứng thú nhìn cô gái nhỏ dưới thân, nghiền ngẫm trong mắt càng đậm.
Xưa nay luôn là người khác thay đổi biện pháp muốn bò lên giường của anh, chỉ có người phụ nữ này rõ ràng đã nằm ở dưới người anh, nhưng vẫn còn muốn toàn thân mà lui.
Không thể không nói, cô thành công nâng Dụς ∀ọηg chinh phục của anh lên.
Tìm được một thân thể của phụ nữ thì rất dễ dàng, nhưng Thi Vực anh muốn, là thân và cả trái tim.
Anh buông tay cô ra, dùng ngón tay thon dài lướt qua đôi môi táo đỏ mọng hơi khô của cô.
"Người bị thương là lớn nhất, hôm nay tôi có thể bỏ qua cho em một lần." Giọng nói trầm thấp, tràn ngập hơi thở khêu gợi.
Mặt của anh, giống như là được đao khắc ra, hình dáng rõ ràng, đẹp mắt đến mức giống như thần.
"Nhưng có điều kiện tiên quyết ...." Thi Vực khẽ nheo đôi mắt lại, dùng ngón tay chỉ mặt của mình, ra lệnh, "Hôn."
Thẩm Chanh nhìn anh chằm chằm, thất thần chưa đến một giây, sau đó nói: "Không hôn!"
Ánh mắt Thi Vực chìm xuống, âm thanh cũng lạnh lẽo vài phần, "Không hôn? Ừ, vậy tôi đến."
Giọng nói không nóng không giận, lại mang theo mười phần uy Hi*p.
Anh quả nhiên không phải đang nói đùa.
Cúi đầu, gần sát, muốn dùng phương thức môi chặn môi để nói cho Thẩm Chanh biết hậu quả không thuận theo anh.
"Dừng lại!"
Giận dữ công tâm, Thẩm Chanh cuồng ngược anh ở trên tư tưởng ba ngàn lần.
Chưa hết giận, trong lòng tiện thể thăm hỏi cả nhà của anh.
иgự¢ cô phập phồng lên xuống, tư thế và động tác này, gợi cảm mà lại hấp dẫn.
Vưu vật sống động!
Lửa vẫn chưa khắc chế xuống được ở trong cơ thể Thi Vực, bắt đầu khởi động lại, giống như muốn phá tan mạch máu.
Tức giận thì tức giận, Thẩm Chanh vẫn kiềm chế mình, cố gắng bình phục lại.
Lạnh nhạt liếc nhìn Thi Vực, cô ngược lại tỉnh táo đến có chút kỳ cục, "Có phải hôn xong, anh sẽ lập tức biến mất không."
Thi Vực nheo con ngươi lại, mỏng môi cong lên, "Xem tâm trạng."
Thẩm Chanh không nói gì: "...."
Tâm trạng thằng nhãi này âm tình bất định, ai biết hôn xong có tốt lên không?
Vào lúc cô rối rắm có nên thỏa hiệp với anh không, Thi Vực có chút không kiên nhẫn mở miệng, "Nếu không hôn, tự gánh lấy hậu quả."
Người đàn ông này bá đạo lại hết sức ngông cuồng, tính cách nói một không hai, không phải Thẩm Chanh không hiểu rõ, cô cũng không muốn cứng đối cứng với anh.
Cô cắn răng một cái, dứt khoát mặc kệ tất cả!
Ngẩng đầu lên, dùng hai tay ôm cổ Thi Vực, chủ động đưa môi tới.
Chạm vào mặt của anh vẫn chưa tới một giây, liền lập tức rời đi.
Thi Vực vẫn chưa thỏa mãn, dùng tay gắt gao nhốt chặt eo của cô, cúi đầu liền hôn môi của cô.
"Ưm ...."
Nụ hôn bá đạo hung hăng lao tới, khiến Thẩm Chanh không có chuẩn bị, suýt chút nữa không thể chống chọi.
.
88. Chương 88: Con chó như mày, học theo sói tru làm gì
Coverter: tieuthuyetedit.com
Editor: May
"Ầm!"
Sau một tiếng vang thật lớn, tiếp đó vang lên tiếng hô vội vàng của người hầu.
"Điềm Tâm! Đừng đi vào...."
Thi Vực đang đè ở trên người Thẩm Chanh, còn chưa kịp tản đi mờ ám, liền bị vị khách không mời mà tới đột nhiên xông vào làm mất hứng trí.
Rời khỏi đôi môi đỏ mọng hấp dẫn, anh nhanh chóng nhảy xuống giường lớn, mắt u lãnh bắn ra một ánh mắt nguy hiểm.
Vị khách không mời mà đến đột nhiên xông vào, có cơ thể cường tráng, phát triển tốt và xương cốt cân đối, cùng với một cái đầu to lớn.
Móng vuốt tráng kiện đứng vững ở trên sàn nhà bóng loáng, cái ௱ôЛƓ nhô cao về phía phần lưng, trên người được bộ lông dài bao phủ.
Nó chính là Caucasus - một trong những loài chó dũng mãnh có hình thể lớn nhất thế giới, còn lớn hơn chó ngao Tây Tạng một bậc.
Loài chó này vô cùng hung mãnh, nhưng độ trung thành với chủ nhân tương đối cao, thích thân cận với chủ nhân, đồng thời bài xích kẻ khác.
"Điềm Tâm?"
Giọng nói hàm chứa lửa giận, tiết lộ tức giận của Thi Vực.
Không sai, con Caucasus liều mạng này chính là chó cưng của Thi Vực, Điềm Tâm.
"Điềm Tâm...."
Vẻ mặt bọn người hầu bối rối đuổi vào theo, sau khi cảm nhận được sát khí mãnh liệt trong không khí, lần lượt cúi đầu xuống.
"Thiếu gia, không biết xảy ra chuyện gì, Điềm Tâm đột nhiên liền xông tới, ngăn cũng không ngăn được."
Chợt nghĩ đến tối nay rất có khả năng phải tiếp tục ngủ ở cửa chính với Điềm Tâm, bọn người hầu càng thêm không có chút sức sống, đưa tay đi kéo dây xích trên cổ Điềm Tâm, "Điềm Tâm, đi, đi ra ngoài ...."
Đối mặt với con chó hung mãnh này, xưa nay bọn người hầu luôn run sợ trong lòng.
Chỉ sợ sơ ý một chút khiến nó mất hứng, bị nó sống sờ sờ xé thành thịt vụn, sau đó nuốt vào trong bụng.
"Ngao!"
Điềm Tâm kiêu ngạo gào lên một tiếng, hiển nhiên là không có ý định muốn đi ra ngoài.
"Điềm Tâm ngoan, đến, đi ra ngoài ăn thịt ...."
Không dám ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, chỉ có thể dụ dỗ.
Cũng không biết có phải là chán ăn thịt không, Điềm Tâm giống như không nghe thấy lời của bọn họ.
Bọn người hầu lau mồ hôi lạnh một chút, hoàn toàn không còn biện pháp nào với con chó lớn này.
"Gâu u u....!"
Điềm Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên hú một tiếng, sau đó mang theo sát khí chạy về phía bên giường, hàm răng bén nhọn cắn chăn mỏng tơ tằm, kéo mạnh, kéo chăn đến trên đất.
Cử động đột ngột này, vừa nhìn đã biết là hướng về phía người trên giường.
Một đám người hầu sợ tới mức mặt như màu đất, còn kém không có mềm chân quỳ đến trên đất thôi.
Thông thường mà nói, khi người thường nhìn thấy loại chó lớn hung mãnh này có địch ý với mình, hơn nữa có thể còn làm ra công kích, không thể không bị hù ૮ɦếƭ nhẹ.
Chỉ có Thẩm Chanh, bình tĩnh tự nhiên liếc nhìn nó, "Con chó như mày, học theo sói tru làm gì."
Bọn người hầu vừa nghe lời này, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mới vừa rồi Thi Vực còn bởi vì chuyện tốt bị phá hư mà giận đùng đùng, giây phút này lại bởi vì một câu của Thẩm Chanh mà tâm trạng chợt thay đổi, hiếm khi mặc cho Điềm Tâm giương oai một lần, bắt đầu đứng xem với những người ở bên cạnh.
"Grừ!.... gâu!"
Nói Điềm Tâm là chó, Điềm Tâm liền không hài lòng, ngẩng đầu, lại grừ một tiếng.
Bộ dạng như vậy, rõ ràng là đang gây hấn.
Thẩm Chanh lạnh lạnh liếc nhìn nó, môi cong lên, "Muốn cắn tao?"
"Gâu! Gâu!"
Điềm Tâm như là đang trả lời vấn đề của cô, sau khi kêu hai tiếng gâu gâu, rủ đầu xuống, cắn chăn trên đất, hàm răng sắc bén vừa kéo, chăn mền liền bị nó xé thành hai cái.
"Ăng ẳng...."
Kéo mạnh, chăn mền lại bị xé thành mảnh nhỏ.
Trái tim bọn người hầu lo lắng mơ hồ, bắt đầu lui về phía sau từng bước một, lúc thối lui đến cửa phòng, trong lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Qua nhiều năm như vậy, Điềm Tâm nổi giận, ngoại trừ lần mẹ kế Diệp Cẩn của thiếu gia không mời mà tới, thì chính là hôm nay.
Xem ra, Điềm Tâm đây là liều mạng gây hấn với thiếu phu nhân rồi.
Không biết đợi lát nữa thiếu gia có thể làm thịt nó hay không!
"Ầm!"
Sau một tiếng vang thật lớn, tiếp đó vang lên tiếng hô vội vàng của người hầu.
"Điềm Tâm! Đừng đi vào...."
Thi Vực đang đè ở trên người Thẩm Chanh, còn chưa kịp tản đi mờ ám, liền bị vị khách không mời mà tới đột nhiên xông vào làm mất hứng trí.
Rời khỏi đôi môi đỏ mọng hấp dẫn, anh nhanh chóng nhảy xuống giường lớn, mắt u lãnh bắn ra một ánh mắt nguy hiểm.
Vị khách không mời mà đến đột nhiên xông vào, có cơ thể cường tráng, phát triển tốt và xương cốt cân đối, cùng với một cái đầu to lớn.
Móng vuốt tráng kiện đứng vững ở trên sàn nhà bóng loáng, cái ௱ôЛƓ nhô cao về phía phần lưng, trên người được bộ lông dài bao phủ.
Nó chính là Caucasus - một trong những loài chó dũng mãnh có hình thể lớn nhất thế giới, còn lớn hơn chó ngao Tây Tạng một bậc.
Loài chó này vô cùng hung mãnh, nhưng độ trung thành với chủ nhân tương đối cao, thích thân cận với chủ nhân, đồng thời bài xích kẻ khác.
"Điềm Tâm?"
Giọng nói hàm chứa lửa giận, tiết lộ tức giận của Thi Vực.
Không sai, con Caucasus liều mạng này chính là chó cưng của Thi Vực, Điềm Tâm.
"Điềm Tâm...."
Vẻ mặt bọn người hầu bối rối đuổi vào theo, sau khi cảm nhận được sát khí mãnh liệt trong không khí, lần lượt cúi đầu xuống.
"Thiếu gia, không biết xảy ra chuyện gì, Điềm Tâm đột nhiên liền xông tới, ngăn cũng không ngăn được."
Chợt nghĩ đến tối nay rất có khả năng phải tiếp tục ngủ ở cửa chính với Điềm Tâm, bọn người hầu càng thêm không có chút sức sống, đưa tay đi kéo dây xích trên cổ Điềm Tâm, "Điềm Tâm, đi, đi ra ngoài ...."
Đối mặt với con chó hung mãnh này, xưa nay bọn người hầu luôn run sợ trong lòng.
Chỉ sợ sơ ý một chút khiến nó mất hứng, bị nó sống sờ sờ xé thành thịt vụn, sau đó nuốt vào trong bụng.
"Ngao!"
Điềm Tâm kiêu ngạo gào lên một tiếng, hiển nhiên là không có ý định muốn đi ra ngoài.
"Điềm Tâm ngoan, đến, đi ra ngoài ăn thịt ...."
Không dám ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, chỉ có thể dụ dỗ.
Cũng không biết có phải là chán ăn thịt không, Điềm Tâm giống như không nghe thấy lời của bọn họ.
Bọn người hầu lau mồ hôi lạnh một chút, hoàn toàn không còn biện pháp nào với con chó lớn này.
"Gâu u u....!"
Điềm Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên hú một tiếng, sau đó mang theo sát khí chạy về phía bên giường, hàm răng bén nhọn cắn chăn mỏng tơ tằm, kéo mạnh, kéo chăn đến trên đất.
Cử động đột ngột này, vừa nhìn đã biết là hướng về phía người trên giường.
Một đám người hầu sợ tới mức mặt như màu đất, còn kém không có mềm chân quỳ đến trên đất thôi.
Thông thường mà nói, khi người thường nhìn thấy loại chó lớn hung mãnh này có địch ý với mình, hơn nữa có thể còn làm ra công kích, không thể không bị hù ૮ɦếƭ nhẹ.
Chỉ có Thẩm Chanh, bình tĩnh tự nhiên liếc nhìn nó, "Con chó như mày, học theo sói tru làm gì."
Bọn người hầu vừa nghe lời này, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mới vừa rồi Thi Vực còn bởi vì chuyện tốt bị phá hư mà giận đùng đùng, giây phút này lại bởi vì một câu của Thẩm Chanh mà tâm trạng chợt thay đổi, hiếm khi mặc cho Điềm Tâm giương oai một lần, bắt đầu đứng xem với những người ở bên cạnh.
"Grừ!.... gâu!"
Nói Điềm Tâm là chó, Điềm Tâm liền không hài lòng, ngẩng đầu, lại grừ một tiếng.
Bộ dạng như vậy, rõ ràng là đang gây hấn.
Thẩm Chanh lạnh lạnh liếc nhìn nó, môi cong lên, "Muốn cắn tao?"
"Gâu! Gâu!"
Điềm Tâm như là đang trả lời vấn đề của cô, sau khi kêu hai tiếng gâu gâu, rủ đầu xuống, cắn chăn trên đất, hàm răng sắc bén vừa kéo, chăn mền liền bị nó xé thành hai cái.
"Ăng ẳng...."
Kéo mạnh, chăn mền lại bị xé thành mảnh nhỏ.
Trái tim bọn người hầu lo lắng mơ hồ, bắt đầu lui về phía sau từng bước một, lúc thối lui đến cửa phòng, trong lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Qua nhiều năm như vậy, Điềm Tâm nổi giận, ngoại trừ lần mẹ kế Diệp Cẩn của thiếu gia không mời mà tới, thì chính là hôm nay.
Xem ra, Điềm Tâm đây là liều mạng gây hấn với thiếu phu nhân rồi.
Không biết đợi lát nữa thiếu gia có thể làm thịt nó hay không!