Thi Ngạo Tước chú ý Tô Cửu Y đã lâu rồi.
Anh nghiêng dựa vào bên cửa sổ đối diện cô, từ khi cô mặc lễ phục tiến vào trong buổi tiệc liền nhận ra cô.
Anh nhíu mày đánh giá cô một phen, không ngờ nữ sinh làm việc ở Ciaos, còn có thể đi vào những nơi thế này.
Anh rất hứng thú nhìn cô, muốn xem xem rốt cuộc cô có mờ ám gì.
Anh cứ đứng lẳng lặng cạnh cửa sổ như vậy, nhìn Tô Cửu Y vẻ mặt mờ mịt đứng trong giữa đại sảnh, sau đó lại chạy đến trong góc tối, co rút thành một cục, như một con mèo nhỏ ăn món điểm tâm ngọt trên bàn.
Bơ dính đến môi của cô, cô dường như tuyệt không chú ý, cầm lấy khăn tay bên cạnh lau lau loạn xạ, sau đó lại vươn tay lấy món đồ ngọt khác.
Cô dường như rất thích ăn, trong đôi mắt chỉ tràn ngập ý cười thỏa mãn.
Chẳng qua là đến ăn nhờ?
Thi Ngạo Tước nhìn rất chuyên tâm, ngay cả người bên cạnh chào hỏi với anh cũng không để ý đến.
Tần Thiếu Bạch vòng quanh một người mỹ nữ nóng bỏng đi qua bên cạnh anh, nhìn ánh mắt chuyên chú của anh liền cảm thấy kỳ quái, liền nhìn lại trong góc theo phương hướng của anh.
"Tướng mạo và dáng người cũng không kém, tiểu thư nhà nào? Sao chưa thấy qua?" Anh cười quơ quơ tay ở trước mặt Thi Ngạo Tước, ngăn cách tầm mắt của anh.
Thi Ngạo Tước giương mắt liếc mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng khiến Tần Thiếu Bạch lập tức cảm giác khí lạnh sinh ra xung quanh.
Tần Thiếu Bạch cảm thấy có chút nhàm chán, sau khi ném một ánh mắt xem thường cho Thi Ngạo Tước, liền ôm mỹ nữ nghênh ngang rời đi.
Ánh mắt Thi Ngạo Tước rơi xuống trên người Tô Cửu Y một lần nữa, cô nhìn sân khấu đại sảnh, trong mắt sâu thẳm sáng ngời có vài phần hương vị nói không rõ.
Cô đột nhiên ngửa đầu nuốt xuống toàn bộ rượu đỏ trong ly, ánh mắt trống rỗng, giống như chỉ còn là một 乃úp bê trống rỗng.
Một thân lễ phục dạ hội màu đen bao bọc lấy cô, nổi bật lên làn da vốn bóng loáng càng trắng nõn của cô, trong suốt óng ánh, cực kỳ giống thiên sứ rơi xuống trong đêm tối.
Tuy rằng đơn giản, nhưng lại làm cho người ta có một mỹ cảm diêm dúa lẳng lơ, so sánh với những phấn son thô tục kia, từ trong ra ngoài, khí chất của cô không có dáng vẻ kệch cỡm, vừa đủ.
Cô uống một ly rồi một ly rượu đỏ, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng như là đang khóc, nhưng lại không có chút nước mắt nào rơi xuống.
Vẻ đau khổ trên mặt dường như đang kể ra một chuyện thống khổ, ngay cả không khí chung quanh cũng nhuộm lên vài phần cảm giác hít thở không thông.
Một cô gái như vậy, đến tột cùng có bao nhiêu chuyện xưa.
Thi Ngạo Tước không thể không thừa nhận, cô khơi gợi lên hứng thú của anh.
Tô Cửu Y nuốt một ly lại một ly rượu đỏ xuống bụng, trong lòng đột nhiên có chút buồn phiền, đứng ở một nơi cao quý này, cô cảm thấy mình cực kỳ giống như một thằng hề tự biên tự diễn.
Tiệc tối sắp kết thúc, Tô Cửu Y cảm thấy trong sảnh này thật sự là nóng bức đến hoảng, cơ thể chao đảo đứng lên, bộ dáng say khướt, cầm chai rượu liền chạy ra ngoài, dọc đường đi còn ᴆụng phải không biết bao nhiêu người.
Người bị ᴆụng kinh hô một tiếng, nén giận nhìn cô, mắng to "Kẻ điên ở đâu ra" .
Cô lảo đảo nghiêng ngã đi đến nhà vệ sinh, mở vòi nước ra hất nước lên trên mặt, giọt nước chảy xuôi theo gương mặt đến trên cổ, ướt đẫm quần áo trên người cô.
Có thể là uống quá nhiều, cô đột nhiên nhớ tới khi còn bé, khung cảnh bị mẹ kế phạt quỳ hết lần này tới lần khác.
Cô cắn chặt môi, đến khi cắn rách môi dưới, cũng không phát ra một tiếng nức nở.
Lúc nhỏ, Tô Cửu Y chỉ dùng bóng đêm vô biên để xây thành tòa thành, chỉ có màu xám đơn điệu, xếp chồng thành tường dày cộm nặng nề ở bốn phía.
Cô cười khổ nhìn về phía trần nhà, ánh đèn chói mắt làm đau mắt cô, nhưng vẫn không chịu nhắm lại.
Say thật tốt, say liền không biết đau đớn, không cần đi làm, không cần mỗi ngày phát sầu vì sinh kế, cũng không cần đi phỏng đoán ý nghĩ của người khác, nhìn sắc mặt của người khác.
Tô Cửu Y nhỏ giọng nỉ non, trên mặt mang theo nụ cười, như một kẻ điên, khiến người ta không khỏi đau lòng.
Cô cười cười, ánh sáng trước mặt đã bị một bàn tay to khớp xương rõ ràng che đi, một cổ bóng đêm vô biên bao phủ xuống, cô bị ánh đèn chiếu xạ nóng rực ánh mắt, dường như là nhận được giúp được.
Thi Ngạo Tước đứng ở bên cạnh Tô Cửu Y, một tay che khuất ánh mắt của cô, một tay vòng ở eo thon của cô, giúp cô chống sức nặng toàn thân.
Lúc này anh mới phát hiện, khung xương cô rất nhẹ, bồng bềnh lắc lư như lụa bay phất phơ.
Tô Cửu Y còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy vừa rồi mình truy tìm chính là không trông thấy toàn bộ ánh sáng, toàn bộ thế giới lại chìm vào trong bóng tối.
Quanh thân tràn ngập một cổ mùi thơm ngát lạnh thấu xương, xen lẫn hương vị mùi thuốc lá, làm cho người ta có một loại cảm giác thoải mái. Cho dù là bóng đêm vô biên, cũng sẽ đặc biệt yên tâm.
Cô hút một ngụm khí lạnh, cả người tựa ở trên thân thể Thi Ngạo Tước, giống như một đứa bé xoay người ôm eo của anh, mặt chôn ở trong иgự¢ của anh.
Sắc mặt Thi Ngạo Tước chìm lạnh nhìn cô, nói cho cùng anh lại có chút cảm giác ẩn giận, nếu như không phải mới vừa rồi anh tới đây, có phải bây giờ cô đang làm nũng ngay trong иgự¢ đàn ông khác không?
Đàn ông nơi này, có ai không phải hát hoa ngắt cỏ ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, nếu bộ dáng này của cô thật sự rơi vào trong tay người khác, hiện tại người đó đã sớm ăn xong lau sạch rồi.
Đầu người trong иgự¢ đột nhiên không đứng yên, lắc lư đầu cọ tới cọ lui trong cổ anh, thở ra hơi thở làm cho anh khô nóng một trận.
Anh khẽ thở dài một hơi, tay lớn đè chặt cái đầu nhỏ lay động màu đen, lấy điện thoại ra ấn số điện thoại của Tống Trí Kha.
"Đợi tí nữa sai người đưa canh giải rượu đến phòng của tôi." Anh dặn dò đơn giản một câu.
Triệu Thư Nhã đang ba hoa chích chòe khen tặng con gái của mình ở trước mặt Tống Trí Kha, Tống Trí Kha nhàm chán đến cực điểm, nhưng lại không thể biểu hiện quá mức rõ ràng, chỉ có thể phụng bồi.
Cũng may cuộc điện thoại cứu mạng của Thi Ngạo Tước đến đúng lúc, cứu anh ta ra từ trong nước sôi lửa bỏng.
"Cậu uống say rồi? Không phải chứ!" Vẻ mặt Tống Trí Kha nghi ngờ hỏi, ở trong ấn tượng của anh ta, tửu lượng Thi Ngạo Tước rất tốt, vẫn chưa thấy anh uống say đến mức cần canh giải rượu.
"Đưa tới trong vòng năm phút." Thi Ngạo Tước vốn là tích chữ như vàng, lúc này càng không muốn giải thích, dứt khoát cúp điện thoại.
Tô Cửu Y giãy dụa ngồi thẳng lên, tránh ra từ trong иgự¢ anh, cô híp mắt quan sát người trước mặt, phán đoán không ra thân phận của anh, chỉ cảm thấy anh giống như có ba cái đầu, rất thần kỳ.
"Sao anh lại có ba cái đầu?" Cô cười "Khanh khách", đôi mắt cong thành hình trăng khuyết đẹp mắt.
Thi Ngạo Tước nhíu nhíu mày, dứt khoát bồng cô lên, trực tiếp đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến hướng thang máy.
Tô Cửu Y chỉ cảm thấy hai chân rời khỏi mặt đất, vốn thân thể có chút lâng lâng, hiện tại càng giống là bay lên, cả người không tìm được trung tâm, sợ tới mức cô vội vã ôm chặt cổ Thi Ngạo Tước, hai cái chân dài thẳng tắp liên tục lắc lư, muốn giãy dụa.
Theo người ngoài, hai người giống như đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm.
Đi vào phòng Thi Ngạo Tước thường ở, vẻ mặt anh lạnh nhạt ném người trong иgự¢ đến trên giường, trên bàn quả nhiên đã đặt một chén canh giải rượu, còn bốc hơi nóng màu trắng.
Thi Ngạo Tước ôm Tô Cửu Y đến trên giường, cúi đầu nhìn cô, anh cau mày, muốn đi ra ngoài gọi nhân viên phục vụ đến, nhưng ngay vào lúc anh chuẩn bị xoay người, phát hiện người phụ nữ này lại đang khóc.