“Anh, lái nhanh một chút, sáng nay em còn có buổi họp phải mở.”
Ngồi ở trong xe, Thi Khả Nhi vừa trang điểm, vừa thúc giục người đàn ông bên cạnh.
Hai tay Thi Mị nắm lấy tay lái, ưu nhã chuyển động, nghiêng mắt lạnh nhạt liếc nhìn cô, có thâm ý nói: “Ném đồ ra anh sẽ lái nhanh một chút.”
“Anh nói cái này?” Thi Khả Nhi chỉ chỉ túi trang điểm trước mặt.
“Ừ.” Thi Mị lạnh lùng đáp lại.
“Không ném.” Thi Khả Nhi nói: “Những thứ mỹ phẩm này là em vừa mua, LK quý giá, còn là có một không hai của cửa hàng. Em cũng không muốn phí phạm của trời.”
“Bảo em ném liền ném, nói lời vô ích làm gì.” Thi Mị vươn một tay ra từ trên tay lái, cầm túi trang điểm đặt ở trên đầu gối cô, không nói một lời, đưa tay liền ném ra ngoài xe.
Thi Khả Nhi: “....”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, quan hệ giữa Thi Mị và Thi Khả Nhi liền trở nên rất mầu nhiệm, giữa hai người ai cũng không có nói qua muốn ở cùng nhau, nhưng lúc bọn họ ở bên nhau nói chuyện làm việc, càng nhàm chán hơn người yêu.
Diệp Tử mang thai, vì có thể để cho cô mặc áo cưới xinh đẹp, Tần Cận cử hành hôn lễ với cô khi mang thai tháng thứ hai, hôn lễ rất long trọng, oanh động cả thành Đô.
Sau khi kết hôn, hai người ở thành Đô một thời gian ngắn, sau đó trở về thành Giang.
Giữa Diệp Tử và Thẩm Chanh vẫn luôn duy trì liên lạc, lúc nghe Diệp Tử nói mang thai là con trai, phàn nàn không thể định cô dâu nhỏ với cô, Thẩm Chanh cười nói: “Con trai không có gì là không tốt, có thể để cho bọn chúng làm anh em tốt cả đời.”
Diệp Tử bảo Thẩm Chanh đặt tên cho con trai của cô ấy, Thẩm Chanh suy nghĩ một lúc, nói: “Còn trẻ không lo, không có phiền não, Thiểu Bạch, Tần Thiếu Bạch.”
*
Thời gian cực nhanh, chớp mắt ba năm qua đi.
Hôm nay là một ngày ánh nắng tươi sáng, giống như hàng năm, Thi Vực mang theo Thẩm Chanh và hai đứa nhỏ về thành Giang thăm Thẩm Mộc.
Lúc lái xe đến ngoài cửa lớn biệt thự, tốc độ xe dần dần thả chậm lại....
Thi Vực quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Chanh, Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước ngồi ở trên ghế sau, môi mỏng nhẹ gợi lên, “Bà xã, em đợi được rồi.”
Lời nói đột ngột, khiến Thẩm Chanh ý thức được gì đó, cô vội ngẩng đầu lên.Khi cô nhìn thấy một màn trong viện, cô cười, nhưng cười cười, nước mắt lại chảy xuống.
“Mẹ đừng khóc.”
Tiểu Ngạo Tước đưa tay lau nước mắt cho cô, đứng dậy từ trên ghế sau, như một tiểu đại nhân đứng ở trước mặt cô, “Không cần đau khổ, con cho mẹ mượn bả vai dựa vào.”
Tiểu Thiên Tước đưa tay kéo kéo cánh tay của bé, “Anh, anh như vậy ba sẽ đánh anh, anh quên ba từng nói, không cho phép đàn ông khác ᴆụng vào phụ nữ của ba ư?”
“Anh là con trai.” Tiểu Ngạo Tước uốn nắn lời của bé, “Em cũng là con trai.”
“Con trai và đàn ông đều giống nhau mà.” Tiểu Thiên Tước bĩu môi: “Đều là nam.”
Thẩm Chanh nhìn bọn chúng, vừa khóc vừa cười.
Hai quỷ tinh linh này.
Đưa tay vuốt vuốt đầu hai tên nhóc kia, cô lần nữa rơi tầm mắt xuống trong sân biệt thự.
Dưới cây ngô đồng, thiếu niên mặc một thân đồ trắng, dáng người anh tuấn, nụ cười của anh từ từ nở rộ, đẹp đẽ khuynh thành hoa sen.
Hình dáng đường nét sắc sảo, có vẻ cực kỳ nhu hòa, trong tươi cười của anh mơ hồ có hương vị yêu thương cưng chìu, bình dị mà hoàn toàn vây quanh cô.
Cô bước xuống từ trên xe, một tay dẫn Tiểu Ngạo Tước, một tay dẫn Tiểu Thiên Tước, bước từng bước, tới gần thiếu niên kia.
“Chị.”
Giọng nói ôn nhu, giống như gió nhẹ mùa xuân tháng ba, làm cho người ta vui vẻ và thoải mái.
Một tiếng gọi này, khiến nước mắt Thẩm Chanh trong nháy mắt tuôn ra, khóc đến như đứa bé.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn hai đứa nhỏdung mạo vẫn giống nhau như đúc, nghẹn ngào nói: “Cậu tỉnh rồi, mau gọi cậu.”
“Cậu!”
“Cậu!”
Một trước một sau, hai túi sữa chạy như bay về phía Thẩm Mộc....
Bắt đầu yêu là một ánh mắt, phía sau yêu là đồng hoang vô hạn. Sau đó trong thời gian buồn chán, hai bên chìm đắm ở đồng hoang, mênh ௱ôЛƓ bát ngát, đi đến cuối cùng..... Hề Yên
22 năm sau....
Thi Vực và Thẩm Chanh đi nước ngoài định cư, Thi Thiên Tước cũng theo bọn họ đi nước ngoài, mà Thi Ngạo Tước lại ở trong nước phát triển.
Màn đêm buông xuống, phố xá cũng vừa lên đèn.
Đèn đường màu vàng ấm, bao phủ cả chợ đêm ở bên trong một mảnh mờ ám tình điệu.
Ở nơi thành phố cực kỳ phồn hoa này, cuộc sống về đêm ngợp trong vàng son mới bắt đầu.
Ciaos, nơi ăn uống vui chơi lớn nhất, tọa lạc ở trung tâm thành phố.
Người có thể tiêu tiền ở bên trong, đều là con cháu nhà giàu quý tộc, không phú thì cũng quý.
Nghe nói nơi này, cũng là hố giao dịch không hợp pháp.
Nhưng thế lực sau lưng cường đại, không ai cản trở hắc ám sinh sôi vô biên này.
Kiến trúc lộng lẫy lộ ra vài phần hương vị xa hoa lãng phí, trong phòng khách chiếu đầy ánh đèn, trên quầy bar bày đầy các loại đồ uống rượu cồn, mùi rượu gay mũi và mùi thuốc lá đầy cả sảnh đường.
Tô Cửu Y ngừng thở, cố nén hương vị rượu cồn khó nén trong Ⱡồ₦g иgự¢, lảo đảo xông vào nhà vệ sinh, nằm sấp ở trên bồn rửa tay khó chịu nôn khan.
Vừa rồi đi phòng 304 đưa rượu, mấy ông chủ bụng phệ muốn cô uống vài ly.
Cô chỉ là nhân viên phục vụ đưa rượu, không có năng lực phản kháng khách mời bức bách quá đáng, đành phải rót một ly rượu vào trong miệng.
Tửu lượng cô không tốt, thuộc về loại hình một ly liền say, mới vừa rồi bị uống một ly rượu nhỏ kia đã là cực hạn.
Cũng may đồng nghiệp đi ngang qua kịp thời giải vây thay cô, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi nôn xong, Tô Cửu Y cảm thấy trong dạ dày thoải mái không ít, mở vòi nước ra rửa mặt một chút, mới lảo đảo đi ra nhà vệ sinh.
Thân thể có chút không có sức, dưới chân giống như là đạp bông, bay bổng.
"Tô Cửu Y, phòng VIP 4203 có vị tiên sinh muốn rượu đỏ lâu năm."
Trong tai nghe, đường dây riêng của nhân viên phục vụ truyền đến giọng nói của quản lý.
Tô Cửu Y vươn tay liếc nhìn đồng hồ, còn hơn mười phút sẽ đến lúc tan việc, đưa xong chai rượu đỏ này, hôm nay liền có thể giải phóng rồi.
Cô hít sâu một hơi, đứng thẳng dậy.
Một thân đồ đồng phục làm việc bao bọc lấy thân hình gợi cảm, ngũ quan tinh tế, làn da trơn mềm, gò má bởi vì tác dụng rượu cồn mà nhuộm lên một chút đỏ ửng.
Dưới ngọn đèn lưu ly, cảnh tượng loáng thoáng lờ mờ làm cho người ngất ngây, cô bưng rượu đỏ đi về gian phòng VIP tầng cao nhất.
"Chào ngài, rượu đỏ của ngài."
Đứng ở ngưỡng cửa, cô đưa tay gõ cửa phòng.
Nhưng qua hồi lâu, trong phòng cũng không có một chút động tĩnh nào.
"Có người không?"
Cô lại tăng lực đạo gõ cửa lên.
Nhưng đáp lại cô, vẫn là yên tĩnh vừa rồi.
Không có người?
Tô Cửu Y vừa nghĩ, vừa đặt tay đến trên tay cầm cửa, nhẹ nhàng đè xuống, cửa phòng liền không bị không không chế mở ra rồi.
Ngoài ngọn đèn màu ấm chiếu sáng rất nhỏ, mờ mờ ám ám, khiến cả căn phòng đều bao phủ trong mơ hồ, rất không chân thực.
Tô Cửu Y đi vào, đập vào mặt chính là một cổ hương vị hương liệu nồng đậm.
Cô vốn bởi vì uống rượu mà chóng mặt, nghe được mùi vị kia, trong đầu lập tức một mảnh hỗn loạn.
Hương vị gay mũi này, khiến cảm giác nôn mửa lại chợt dâng lên trong Ⱡồ₦g иgự¢ của cô.
Cô cố nén khó chịu, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi đến chỗ bàn trà, muốn nâng chai để xuống sau đó rời đi.
Vừa mới đi qua, liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên giường lớn rộng rãi dành cho hai người bên cạnh.
Anh ta đưa lưng về phía cô, không thấy rõ dung mạo và vẻ mặt, nhưng từ tầm vóc đến xem thì đó là một người đàn ông trẻ tuổi.
"Tiên sinh?"
Tô Cửu Y dụi dụi mắt, giọng nói trầm thấp không có sức, tay chân bắt đầu có chút không nghe theo sự sai bảo.
Cô đột nhiên cảm giác cả thân thể trở nên nóng hổi, cảm giác còn mãnh liệt hơn lúc uống rượu vừa rồi.