Không biết là ánh mắt Thi Vực quá nóng rực, hay là Thẩm Chanh quá mức nhạy cảm.
Đột nhiên, cô mở mắt ra....
Hành động đột ngột, phá hủy hào hứng của Thi Vực, thâm ý trong mắt giảm đi, anh lạnh lùng liếc nhìn cô, "Tỉnh rồi."
Nằm trên giường hơn mười tiếng, toàn thân Thẩm Chanh cực kỳ mỏi nhừ, cô lấy tay chống giường ngồi dậy, mới lạnh nhạt đáp lại một chữ: "Ừ."
Từ khi hai người quen biết đến nay, dường như vẫn luôn đối chọi gay gắt, ai cũng hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ đối phương.
Trạng thái bình thường giống như vậy, về cơ bản là chưa từng có.
Thẩm Chanh cẩn thận xê dịch đến mép giường, vốn định xuống giường đi lại một chút, nhưng vừa mới đưa chân, liền động đến vết thương trên lưng.
Một trận đau đớn truyền đến, đau đến mức cô nhíu chặt mi tâm.
Quả nhiên đám nữ hầu nói không giả, hiện tại tình huống của cô rất tệ, nếu như không nằm trên giường nghỉ ngơi, chỉ có thể một ngày nghiêm trọng hơn một ngày, lưu lại bệnh căn cũng là đương nhiên.
Cô dừng suy nghĩ muốn xuống giường trong đầu lại, muốn di chuyển về chính giữa giường nằm xuống một lần nữa.
Nhưng mới khẽ động một chút, trọng tâm liền nghiêng qua một bên, người liền lăn xuống từ trên giường.
"Ưm ...."
Đụng vào vết thương, đau đến Thẩm Chanh rùng mình, ưm một tiếng.
Nắm cứng đờ trên mặt đất, Thẩm Chanh nổi giận.
Dựa vào! Đây cũng quá dọa người rồi!
Nếu là lúc trước, cô nhất định có thể dùng tốc độ cực nhanh, trong thời gian ngắn nhất bò dậy từ dưới đất.
Nhưng hiện tại, cô chỉ động một chút cũng không thể.
Ngẩng đầu, đối diện với con người thâm trầm và âm hàn của Thi Vực.
Trong lúc nhất thời, giống như bị ánh mắt của anh lăng trì trăm ngàn vạn lần.
Thi Vực cứ dựa ở trên tường như thế, một tay cắm ở trong túi quần, mắt không biểu tình nhìn người phụ nữ nằm ở trên mặt đất.
Hiển nhiên là đang tức giận vì cử động vừa rồi của Thẩm Chanh.
Thấy anh không có phản ứng, Thẩm Chanh không khách khí trừng mắt nhìn anh, cả giận nói: "Hồn nhạt! Tính toán cứ nhìn như vậy sao?"
Thi Vực nheo con ngươi nguy hiểm lại, "Ừ, nếu không thì sao?"
Ngữ khí của anh không lạnh cũng không nóng, nhưng mà trộn lẫn một cổ lệ khí mạnh mẽ, xỏ xuyên qua cả căn phòng.
"Kéo tôi đứng lên!"
Dám kiêu ngạo ương ngạnh như vậy ở trước mặt Thi Vực, chắc hẳn cũng chỉ có Thẩm Chanh thôi.
Nếu là người khác ngông cuồng như vậy, trong một phút đã bị ngược đãi đến hài cốt không còn!
"Kéo?" Mới vừa rồi vẻ mặt Thi Vực còn lạnh lùng, giờ ngược lại có hứng thú với chữ kéo này rồi.
"Thi Vực anh biến thái!"
"Sao tôi lại biến thái rồi?" Anh dựa vào trên tường không nhúc nhích, chỉ là nhẹ nhàng nhướng mày kiếm anh khí bức người lên.
"...." Thẩm Chanh cảm thấy, đây là mình tự đào hố để mình tới nhảy.
"Em ngược lại nói một chút, muốn kéo như thế nào?" Một chữ kéo đơn giản, nói ra từ trong miệng Thi Vực liền thay đổi hương vị, còn có chút mờ ám hiềm nghi.
Thẩm Chanh nhìn chằm chằm anh, nghiến răng phun ra một câu: "Ôm tôi lên giường trước!"
Trên khuôn mặt tuấn tú như yêu nghiệt, cuối cùng cũng nhuộm lên một chút nụ cười thực hiện được.
Thi Vực bước dài qua, ngồi xuống ở bên cạnh cô, dùng tay nâng cằm của cô lên, giương môi cười nhẹ, "Lên giường làm cái gì?"
"Làm em gái anh!" Thẩm Chanh bị tức đến mặt mũi trắng bệch.
"Tôi chỉ thích làm em." Anh cười khẽ, ánh mắt sâu thẳm rơi vào trên Ⱡồ₦g иgự¢ cô, bổ sung một câu, "Làm ૮ɦếƭ em."
"Khốn kiếp!!"
Thẩm Chanh tức giận mắng một tiếng, gần như là phản xạ có điều kiện dùng tay bảo vệ vị trí mấu chốt trước иgự¢.
Phản ứng của cô, khiến Thi Vực càng nở nụ cười lớn hơn, bàn tay to trượt trở về chiếc cằm thon.
Trong con ngươi sâu không thấy đáy, mờ ám càng thêm nồng đậm, "Vào lúc này, dù tôi làm em, em hẳn là cũng không có đường để phản kháng đúng không."
"Anh cho mình là Hoàng đế lão tử, vừa phát thú tính muốn sủng hạnh ai liền sủng hạnh người đó sao?"
Thẩm Chanh nhìn anh, tận lực đè lửa không ngừng xông tới trái tim xuống.
Thi Vực nheo mắt mắt lạnh, một phát siết chặc cằm của cô, "Tôi không có hứng thú làm hoàng đế, tôi chỉ muốn làm người đàn ông của em. Hiện tại cho em hai lựa chọn, hoặc là em làm tôi, hoặc là tôi làm em, chính em quyết định."
"Ưm .... hít ...." Thẩm Chanh chỉ cảm thấy cái cằm sẽ bị Ϧóþ lệch vị trí, đồng thời rầu rĩ, chẳng lẽ thằng nhãi này không hiểu được cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc sao ....
"Nói! Chọn cái thứ nhất hay là thứ hai?"
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chanh vặn vẹo, uất ức chỉ chỉ cái cằm bị nắm của mình.
Hồn nhạt! Bị nắm làm sao nói!
Lúc này tay Thi Vực mới buông lỏng.
Sau đó, liền truyền đến tiếng thở hổn hển vì tức giận của Thẩm Chanh: "Anh đó, có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng hả!"
"Nói đúng rồi, tôi chính là bạo lực như vậy."
Cho đến tận bây giờ, Thi Vực là người báo đạo nhất mà Thẩm Chanh từng nhìn thấy qua!
Mà sự thật lại lần nữa chứng minh, Thi Vực chính là bá đạo như vậy.
Ngay sau đó, môi nóng rực của anh cũng đã bao phủ lên.
"Ưm ừ ...."
Thẩm Chanh không kiềm chế được ưm một tiếng, mị hoặc lại mê hoặc người.
Thi Vực hung hăng gặm cắn cô, khiến cô đẩy không ra, cũng không kháng cự được.
Thân thể đột nhiên bay lên không! Thẩm Chanh bị anh bế lên.
Người đàn ông có bề ngoài cuồng dã không kiềm chế được, giây phút này động tác lại ôn nhu đến có chút dị thường.
Thi Vực giống như là đang che chở bảo bối, nhẹ nhàng thả Thẩm Chanh lên giường lớn.
Hai tay của anh chia ra chống đỡ ở bên cạnh hai vai của cô, cách cô chỉ có ba tấc.
Bởi vì vết thương trên lưng vẫn đang đau ê ẩm, Thẩm Chanh không có bất kỳ động tác nào, chỉ là nhìn mặt Thi Vực ở khoảng cách gần.
Mặt của anh hoàn mỹ giống như là điêu khắc, hình dáng rõ ràng, ngũ quan lập thể, mỗi một chỗ, đều tinh xảo đến không thể bắt bẻ.
Giống như hàng mỹ nghệ giá trị liên thành, còn có đường nét độc đáo, đẹp không gì sánh nổi.
Giây phút này Thẩm Chanh chỉ có một xúc động, đó chính nắn Ϧóþ khuôn mặt người thấy liền căm phẫn này thành bánh thịt.
Giống như là đọc được tức giận trong mắt cô, Thi Vực giương môi, trêu tức mở miệng, "Muốn phản kháng?"
"Phản kháng? Xin lỗi, không có ý nghĩ đó."
"À?"
"À cái gì mà à, không phải muốn làm tôi sao? Nhanh lên!"
"...."
"Anh yên tâm, cùng lắm tôi kiện anh một tội, bạo lực trong hôn nhân."
"...."
"Vết thương trên lưng tôi, chính là chứng cớ tốt nhất."
"...."
"À! Còn có nước miếng lưu lại ở trên miệng tôi, cũng là chứng cứ anh xâm phạm tôi lưu lại."
"...."
"Anh cứ tới, tôi tuyệt không phản kháng."
"...."
"Nhanh lên, nhanh lên, khẩn trương lên!"
"...."
Người phụ nữ này, không biết là đang đùa với lửa sao?
Thẩm Chanh tuyệt đối không ngờ, khiêu khích của cô, hoàn toàn chọc giận tính sói ở trên người anh!
Thi Vực nhíu mắt lạnh lại, bàn tay to trực tiếp dò xét vào trong quần áo của cô ....
Một cảm giác luồng điện nhanh chóng lan khắp toàn thân, Thẩm Chanh chợt cúi đầu, nhìn đến bộ иgự¢ cao ngất....
Dựa vào!
Anh, anh anh anh ta!
Lại có thể sờ иgự¢ của cô!!
Hơn nữa còn không phải sờ cách áo иgự¢, là cứ thế sờ trần trụi! ! !
Còn .... Còn dùng sức nhéo cô một chút...
Thân thể, không nhịn được khẽ run lên ....
"Thật nhỏ."
Anh sờ soạng cô, vậy mà còn ngại cô nhỏ!
Thẩm Chanh tức giận đến thân thể khẽ phát run, lập tức nóng giận bùng nổ: "Nhỏ mà anh còn sờ! Anh chính là loại dưa chuột, kém phát triển!"
Bên môi Thi Vực tràn ra một nụ cười ngông cuồng đến cực điểm, sau đó bàn tay to tăng thêm lực đạo.
"Tôi mạn phép muốn sờ."
Môi mỏng gợi cảm phun ra mấy chữ mờ ám, anh cười càng rộng hơn.